"Bác Hồ" - một tên gọi thân thương và quen thuộc với tất cả chúng ta, đại diện cho một tấm gương sáng ngời của đất nước Việt Nam. Và bài thơ "Cõi Bác Xưa" của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm đã đem đến cho em một cảm xúc đặc biệt, một sự xao lạc và nhớ nhung về người lãnh đạo vĩ đại này.
Qua từng câu thơ, em cảm nhận được sự tình cảm sâu sắc và tôn kính của tác giả dành cho Bác Hồ. Bài thơ như một tấm bản đồ hồi tưởng, đưa em trở về thời kỳ cách mạng, khi mà Bác Hồ cùng với những người đồng đội đã dẫn dắt đất nước qua những khó khăn và gian khổ. Em nhìn thấy những hình ảnh sống động về Bác: "Bác Hồ trong ánh mắt sáng trưng", "Bác Hồ trong nụ cười tươi trẻ" và "Bác Hồ trong tiếng hát vang lên".
Bài thơ còn đề cập đến những công trình vĩ đại mà Bác Hồ đã để lại, những dấu ấn không thể phai nhòa trong lòng dân tộc. Em cảm nhận được sự biết ơn và lòng tri ân của tác giả khi ông viết về "Những con đường Bác Hồ đã đi qua", "Những ngôi nhà Bác Hồ đã xây dựng". Đó không chỉ là những công trình vật chất, mà còn là những giá trị văn hóa và tinh thần mà Bác Hồ đã truyền tai cho chúng ta.
Bài thơ cũng đề cao tấm gương đạo đức và phẩm chất của Bác Hồ. Tác giả miêu tả Bác như "người cha già đẹp như một bức tranh", "người thầy tốt như một câu chuyện". Điều này thể hiện sự kính trọng và ngưỡng mộ của tác giả đối với nhân cách của Bác Hồ, người đã dành cả cuộc đời để phục vụ đất nước và nhân dân.
Với em, bài thơ "Cõi Bác Xưa" không chỉ là một tác phẩm văn học, mà còn là một lời tôn vinh và tri ân sâu sắc đối với Bác Hồ. Nó khơi dậy trong em những tình cảm yêu mến và tự hào về người lãnh đạo vĩ đại này. Bài thơ đã làm cho em nhớ về quá khứ và cảm nhận được sự quý giá của những giá trị mà Bác Hồ đã để lại cho chúng ta.