Cô gái trong truyện Hoa Phạc Phiền gợi cho em rất nhiều ấn tượng.
Trước hết đây là một cô gái ngoan ngoãn,chịu thương chịu khó, chăm chỉ. Ngày ngày vào rừng kiếm củi nuôi mẹ. Cô còn là một người con gái biết may vá, thêu thùa.
Không chỉ vậy, cô gái còn là một người con hiếu thảo.Năm đó, hạn hạn kéo dài, bà mẹ lâm bệnh ốm nắng. đứa con hiếu thảo đã ngày đêm lo chạy thuốc men cho mẹ nhưng bệnh tình thì ngày một nặng hơn. Nhớ đến dòng suối đã làm cho mình trở nên xinh đẹp thì ắt ở đó phải có phép nhiệm màu. Nghĩ vậy cô đã vội băng rừng và đến trước dòng suối – nơi có ngọn núi cao trước mặt. cô chấp tay khẩn cầu xin thần núi rủ lòng thương cứu vớt mẹ cô qua con hiểm nghèo. Lời cầu xin của cô đã thấu đến tận trời xanh và Thần núi đã hiện ra và nói:
Ngọn núi cao trước mặt có một loài cỏ tiên có hương thơm ngào ngặt, hoa của nó có thể chữa được mọi ưu phiền, làm cho con người ta khỏi bệnh. Nhưng để lên được núi hái hoa con phải thành tâm tu hành nhiều năm, dứt bỏ những ham muốn trần tục. khi lên đỉnh núi , con chỉ được hái một bông và tuyệt đối không được động và lá và thân cây. Nếu trái lời thì không những không lấy được thuốc mà con cũng không thể trở về. nới xong thần núi biến mất.
Và cô đã không quản đường xá, quyết tâm tu hành và vượt qua bao nhiêu khó khăn cuối cùng nàng cũng đến được đỉnh núi. Nhưng vì quá mừng rỡ khi nhìn thấy loài cỏ tiên để chữa bệnh cho mẹ. cô đã vô tình hái phải lá cây. Vậy là thuốc cũng không thể lấy được mà cả thân thể cô đã hóa đá bên đám cỏ tiên.
Mặc dù cô không thành công cứu được mẹ, nhưng tấm lòng hiếu thảo của cô không thể phủ nhận. Từ đó cho ta thêm yêu và cảm phục về cô gái.