Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết một bài văn trình bày cảm xúc của em về một sự việc để lại cho em nhiều ấn tượng đẹp

viết một bài văn trình bày cảm xúc của em về một sự việc để lại cho em nhiều ấn tượng đẹp
1 trả lời
Hỏi chi tiết
26
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
**Cảm xúc của em về một chuyến dã ngoại với lớp**

Trong tâm hồn mỗi người, có những khoảnh khắc đẹp đẽ mà ta luôn muốn khắc ghi. Đối với em, chuyến dã ngoại cuối tuần cùng lớp học cách đây không lâu chính là một trong những sự kiện để lại cho em nhiều ấn tượng sâu sắc. Đó không chỉ là một chuyến đi đơn thuần, mà còn là những trải nghiệm, tình bạn, và những kỷ niệm ngọt ngào mà em sẽ không bao giờ quên.

Khi ấy, bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa rực rỡ. Chúng em tập trung tại trường từ sớm, ai nấy đều háo hức và vui vẻ. Hành trình bắt đầu bằng những tiếng cười giòn tan, những câu chuyện hóm hỉnh trên xe. Lòng em nao nức, không chỉ vì địa điểm thú vị mà còn vì không khí thân thiện, ấm áp giữa các bạn. Mỗi đoạn đường đi qua, sự gắn kết giữa chúng em càng thêm khăng khít.

Đến nơi, chúng em được hòa mình vào thiên nhiên tươi đẹp. Cảnh vật như một bức tranh sống động với cây cối xanh tươi, tiếng chim hót líu lo. Chúng em cùng nhau tham gia vào nhiều hoạt động thú vị như cắm trại, đi bộ đường dài và tổ chức các trò chơi. Em nhớ như in hình ảnh các bạn đuổi nhau cười đùa, tiếng hò reo khi ai đó chiến thắng trong trò chơi kéo co. Những giây phút ấy thật sự là những ký ức quý giá, giúp em nhận ra sự đoàn kết, tinh thần đồng đội của chúng em mạnh mẽ đến nhường nào.

Đặc biệt, em không thể quên buổi tối quây quần bên đống lửa trại. Ánh lửa bập bùng, mọi người ngồi quanh nhau, hát những bài hát vui tươi. Không khí ấm cúng, gần gũi khiến em cảm thấy như mình đang ở trong một gia đình lớn. Mọi lo âu, căng thẳng trong học tập dường như tan biến, chỉ còn lại niềm vui và sự hạnh phúc bên bạn bè.

Nhìn lên bầu trời đầy sao lung linh, em cảm thấy nhỏ bé nhưng cũng thật ấm áp. Những câu chuyện từ bạn này qua bạn kia, những nụ cười rạng rỡ, đã làm cho chuyến dã ngoại không chỉ là một cuộc vui chơi, mà còn là dịp để chúng em hiểu nhau hơn, cùng chia sẻ những ước mơ và hoài bão.

Trở về từ chuyến đi, trong lòng em vẫn còn vương vấn sắc màu của những kỷ niệm đẹp. Chuyến dã ngoại không chỉ để lại cho em những khoảnh khắc vui tươi, mà còn là bài học về tình bạn, sự gắn kết và niềm vui trong cuộc sống. Em hy vọng rằng sẽ có nhiều chuyến đi như thế nữa để chúng em cùng nhau tạo ra những kỷ niệm đẹp trong hành trình trưởng thành của mỗi người.
0
0
Little Wolf
08/12 19:03:30
+5đ tặng

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”

Có lẽ kỉ niệm khó quên nhất trong cuộc đời em là lỗi lầm mà em đã phạm phải vào năm lớp 4. Thời gian đã trôi qua đã làm xóa nhòa nhiều thứ, nhưng ký ức về ngày hôm đó vẫn luôn in sâu trong tâm trí em. Đó chính là sự việc em đã trốn mẹ đi chơi cùng những đứa bạn trong xóm vào một buổi trưa nắng vô cùng chói chang. Lỗi lầm này đã cho em biết rằng tình mẹ luôn là một tình cao bao la và thiêng liêng hơn bao giờ hết.

Chạy theo dòng ký ức về buổi trưa nắng hè hôm đó, đấy là vào một trưa hè tháng 6. Những tia nắng chói chang đã chiếu xuống từng ngõ phố, con đường từ lúc sớm tinh mơ. Thức dậy vào buổi sớm hôm đấy với tiếng nói dịu dàng của mẹ “Con dậy ăn sáng rồi ở nhà trông nhà cho mẹ đi chợ một chút nhé. Nay mẹ làm món con thích đó”. Tiếng mẹ xa dần tôi liền nhanh chóng dậy ăn sáng. Oa, quả thật món ăn sáng nay quá tuyệt, đúng món bánh mì trứng mà tôi thích. Tôi quả thật rất thích cảm giác hè về, vừa được nghỉ ngơi ở nhà, vừa được chơi những thứ mình thích. Đang nằm dài trên ghế xem phim hoạt hình thì tôi chợt nghe tiếng bọn thằng Nam gọi: “Hùng ơi, tí nữa đi chơi không? Hùng ơi”. Tôi vội chạy ra cổng thì đúng là đám bạn ở xóm tôi hay chơi, chúng nó rủ trưa nay đi ra bờ sông cuối làng bơi. Tôi do dự nhớ đến lời mẹ dặn không được đi ra những chỗ sông nước sâu vì có thể gặp nguy hiểm. Nhưng lời mời gọi quá hấp dẫn, tôi liền đồng ý. Và rồi mấy đứa chúng tôi hẹn nhau ăn cơm trưa xong sẽ tụ tập ở nhà Nam rồi xuất phát. Và rồi tôi bảo bọn nó đi về vì mẹ tôi sắp đi chợ về, nếu biết mẹ tôi chắc chắn không cho tôi đi.

Một lúc sau mẹ tôi về thật, mẹ nấu cơm trưa cho cả nhà ăn, cơm trưa nay cũng toàn món hấp dẫn. Đối với tôi đồ mẹ nấu vẫn luôn là ngon nhất. Ăn xong mẹ dặn dò tôi ngồi nghỉ lát rồi phải vào giường đi ngủ trưa. Đợi mẹ ngủ say, tôi lẻn trốn ra khỏi nhà đến chỗ bọn thằng Nam. Bọn nó càu nhàu “Sao ra muộn quá vậy. Đi nhanh thôi”. Tôi vội nói lảng qua chuyện khác rồi giục bọn nó đi nhanh kẻo muộn. Dự tính của tôi sẽ về trước thời gian mẹ tôi ngủ dậy để mẹ không biết chuyện này.

Thế rồi chúng tôi cùng kéo nhau ra bờ sông cuối làng, dòng nước ở đây thật hấp dẫn với mấy đứa tôi. Giữa trưa hè thế này được ngâm mình dưới dòng nước còn gì tuyệt vời hơn. Nói rồi mấy đứa cởi áo rồi nhảy tõm xuống đó bơi. Cả lũ chúng tôi chơi đùa dưới nước sau đó lại kéo nhau đi hái trộm xoài, ăn đến là ngon. Vì quá vui mà tôi quên mất việc phải về nhà. Lúc nhớ ra thì trời cũng xẩm tối rồi. Mấy đứa vội vã ba chân bốn cẳng chạy vội về.

Về đến nhà tôi đã thấy mẹ cùng mấy cô bác hàng xóm đang xôn xao đi tìm mấy đứa chúng tôi. Đứa nào cũng lấm lét sợ phải ăn roi. Rồi mọi người cũng thở phào vì chúng tôi đã về. Đứa nào về nhà đứa đấy, mẹ không trách mắng tôi mà chỉ bảo tôi vào tắm rửa rồi ra ăn cơm. Mẹ bảo sẽ nói chuyện với tôi sau. Lúc đó tôi vô cùng sợ và hối hận “Lẽ ra mình nên về sớm hơn”.

Tối đó khi đang ngồi học bài, bỗng dưng tôi thấy đầu choáng váng rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay. Khi tôi tỉnh lại thì màn đêm vẫn đang bao phủ nhưng tôi đã nằm trên giường và mẹ đang ở bên lấy khăn đắp trên trán cho tôi. Mẹ cứ đi lại, khuôn mặt đầy sự lo lắng. Thấy tôi tỉnh dậy, mẹ vội vã hỏi “Con có sao không? Có thấy mệt lắm không?”. Bỗng dưng lúc đó tôi òa khóc, tôi xin lỗi mẹ, vì không nghe lời mẹ nên giờ mới như thế này. Mẹ ôm tôi vào lòng và an ủi, mẹ không trách mắng tôi nửa lời mà nói cho tôi hiểu tác hại và sự nguy hiểm về những hành động tôi làm. Tôi thấy hối hận lắm. Tôi hứa với mẹ sẽ không bao giờ trốn mẹ đi chơi như vậy nữa...

Đó chính là kỉ niệm mà tôi nhớ mãi đến tận bây giờ. Tôi nhớ từng cử chỉ lo lắng, chăm sóc cho tôi vô cùng chan chứa tình yêu thương. Có lẽ dù đi đâu, dù khôn lớn đến bao nhiêu thì mẹ vẫn là người chiếm trọn trái tim tôi.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 7 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k