Thầy giáo dạy vẽ của tôi (Xuân Quỳnh)
Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…
Hồi ấy, thầy bao nhiêu tuổi, tôi không rõ. Chỉ biết thầy dạy học đã lâu, nhiều cô giáo, thầy giáo trong trường từng là học trò của thầy.
Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen đã cũ lắm. Thầy thường đội mũ nồi, bộ râu mép rậm lấm tấm bạc, đôi giầy cũ và chiếc cặp da nâu cũng đã sờn rách.
Thầy luôn đăm chiêu, nhưng hiền hậu, chẳng bao giờ thầy cáu giận, gắt gỏng chúng tôi. Cũng chẳng bao giờ thầy bỏ một tiết lên lớp nào, kể cả những hôm thầy yếu mệt, sốt cao giọng run run… Thầy dạy rất ân cần, tỉ mỉ chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: Cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ. Nhưng thú vị hơn cả là những câu chuyện của thầy. Thầy thường nói say sưa với chúng tôi về hội hoạ, về màu sắc và đường nét, về cái thế giới thứ hai, thế giới rực rỡ, kỳ lạ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới những khu vườn tốt lành và đẹp đẽ.
[…] Chẳng hiểu vì thầy không có tài hay không gặp may, tuy thầy rất yêu hội họa, dành hết sức lực và tiền bạc cho nó. Vợ con thầy đều đã mất từ lâu, thầy bảo: “Giờ đây, nguồn vui của thầy chỉ là công việc và các em học sinh”. Chúng tôi đều rất quý và thương thầy. Có lần, thầy đến lớp, vẻ nghiêm trang, xúc động, thầy nói với chúng tôi:
– Ở triển lãm mĩ thuật thành phố người ta có bày một cái tranh của tôi...
Thầy mỉm cười rụt rè, khẽ nói thêm: “Các em đến xem thử…”.
Chiều hôm ấy, mấy đứa chúng tôi trong đó có Châu và Hiển – rủ nhau đến phòng triển lãm. Trong gian phòng chan hoà ánh sáng, bức tranh của thầy Bản treo ở một góc. So với những bức tranh to lớn trang trọng khác, bức tranh của thầy thật bé nhỏ, trong một chiếc khung cũ. Bởi tranh vẽ rất cẩn thận một lọ hoa cúc, mấy quả cam, những cánh hoa vàng rơi trên mặt bàn… Mọi người đi lướt qua, chẳng ai để ý tới bức tranh của thầy. Chúng tôi ngồi xuống cạnh bàn ghi cảm tưởng của người xem: chẳng thấy ý kiến nào khen ngợi hoặc nhắc đến bức tĩnh vật của thầy giáo chúng tôi. Lúc ấy, chúng tôi thấy thầy Bản cũng đến, thầy đi lại trong phòng triển lãm, nhìn người xem rồi lại nhìn về cái tranh của mình, bồn chồn, hồi hộp. Rồi sau cảm thấy đứng mãi ở đấy không tiện, thầy lại lóc cóc ra lấy xe đạp, đạp đi.
Càng thương thầy, chúng tôi càng giận những người xem vô cùng. Nảy ra một ý, chúng tôi bàn khẽ với nhau, rồi mở quyển sổ ghi cảm tưởng, chúng tôi thay nhau viết:
“Trong phòng triển lãm này, chúng tôi rất thích bức tranh của hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản!” “Bức tranh tĩnh vật của hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản rất đẹp. Hoạ sĩ là một người có tài năng và cần cù lao động. Kính chúc hoạ sĩ mạnh khoẻ…”
Rồi chúng tôi kí những cái tên giả dưới các ý kiến đó. Ngoài mấy đứa chúng tôi, không ai biết việc này.
Vài hôm sau, thầy Bản đến lớp. Bối rối cảm động, thầy báo tin:
– Các em ạ… bức tranh ở triển lãm của tôi... cũng được một số người thích... họ có ghi cảm tưởng... Ban tổ chức có đưa cho tôi đọc… tôi có ghi lại…
Thầy húng hắng ho rồi nói thêm vẻ ân hận:
– Bức tranh ấy tôi vẽ chưa được vừa ý… Nếu vẽ lại, tôi sẽ sửa chữa nhiều...
Thương thầy quá, chúng tôi suýt oà lên khóc. […]
Có lẽ đến phút cuối cuộc đời, thầy cũng không biết rằng: chính chúng tôi – những học trò nhỏ của thầy – đã viết vào quyển sổ cảm tưởng trong kì triển lãm ấy. Bây giờ thầy Bản không còn nữa!
Tối ấy, ngồi với nhau, chúng tôi nhắc nhiều và nhớ nhiều đến thầy...
“Thưa thầy giáo dạy vẽ kính yêu!
Viết những dòng này, chúng em muốn xin thầy tha lỗi cho chúng em, và muốn một lần nữa được thưa với thầy rằng: chúng em biết ơn thầy, mãi mãi biết ơn thầy...”.
(Xuân Quỳnh, Thầy giáo dạy vẽ của tôi, Trần Hoài Dương tuyển chọn)
ĐỀ BÀI : VIẾT BÀI VĂN PHÂN TÍCH NHÂN VẬT THẦY GIÁO BẢN TRONG TRUYỆN.
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Trong văn học Việt Nam, có không ít tác phẩm ca ngợi tình thầy trò cao đẹp. Và một trong những tác phẩm ấy, chúng ta không thể không nhắc đến truyện ngắn "Thầy giáo dạy vẽ của tôi" của nhà văn Xuân Quỳnh. Qua hình ảnh thầy giáo Bản, tác giả đã khắc họa một nhân vật thầy giáo mẫu mực, để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc.
Thầy giáo Bản hiện lên với hình ảnh giản dị, chân chất. Bộ com-lê đen đã cũ, mái tóc bạc phơ, đôi giày cũ... tất cả đều toát lên vẻ giản dị, gần gũi. Thế nhưng, đằng sau vẻ ngoài ấy là một tâm hồn nghệ sĩ tinh tế, nhạy cảm. Thầy yêu hội họa say đắm, dành trọn tâm huyết cho công việc giảng dạy. Thầy luôn ân cần, tỉ mỉ chỉ bảo cho học trò từng nét vẽ, từng đường nét. Những câu chuyện của thầy về hội họa, về màu sắc và đường nét, về cái thế giới thứ hai, thế giới rực rỡ, kỳ lạ của những bức tranh đã khơi gợi trong lòng học trò tình yêu đối với môn nghệ thuật này.
Cuộc sống của thầy giáo Bản thật đơn giản. Thầy sống một mình, dành trọn thời gian cho công việc và học trò. Dù không đạt được nhiều thành công trong sự nghiệp hội họa nhưng thầy vẫn không hề nản lòng. Tình yêu với hội họa vẫn luôn cháy bỏng trong trái tim thầy. Thầy từng tâm sự với học trò: “Giờ đây, nguồn vui của thầy chỉ là công việc và các em học sinh”. Câu nói ấy đã cho thấy tình yêu thương mà thầy dành cho học trò sâu sắc đến nhường nào.
Thầy giáo Bản là một người thầy mẫu mực. Thầy không chỉ dạy cho học trò kiến thức về hội họa mà còn dạy cho các em biết yêu đời, yêu nghề. Thầy là một tấm gương sáng về nghị lực và niềm đam mê. Dù cuộc sống có nhiều khó khăn, thầy vẫn luôn lạc quan và yêu đời.
Câu chuyện về bức tranh của thầy ở triển lãm đã cho thấy tình cảm sâu sắc của thầy dành cho tác phẩm của mình. Khi thấy bức tranh của mình không được nhiều người chú ý, thầy cảm thấy buồn và thất vọng. Nhưng tình yêu của các học trò dành cho thầy đã tiếp thêm cho thầy sức mạnh để vượt qua khó khăn. Hành động của các em học sinh đã chứng tỏ tình cảm chân thành và sự biết ơn đối với thầy.
Hình ảnh thầy giáo Bản đã để lại trong lòng người đọc nhiều cảm xúc. Thầy là biểu tượng của những người thầy tâm huyết, luôn dành hết mình cho sự nghiệp trồng người. Qua nhân vật thầy giáo Bản, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về tình thầy trò cao đẹp, về sự trân trọng những giá trị tinh thần trong cuộc sống.
Thầy giáo Bản mãi mãi là một hình ảnh đẹp trong tâm trí của mỗi chúng ta. Thầy đã dạy cho chúng ta không chỉ về hội họa mà còn dạy chúng ta về tình yêu thương, sự sẻ chia và lòng biết ơn.
Thầy giáo Bản là một nhân vật đáng trân trọng và ngưỡng mộ. Qua hình ảnh của thầy, chúng ta càng hiểu hơn về vai trò quan trọng của người thầy trong cuộc đời mỗi con người. Tình cảm thầy trò là một trong những tình cảm đẹp đẽ nhất trong cuộc sống. Và hình ảnh thầy giáo Bản sẽ mãi là một nguồn cảm hứng cho những ai yêu nghề giáo.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |