Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết đoạn văn về 1 lần mắc lỗi với mẹ trong đó sử dụng 2 từ tượng hình, 2 từ tượng thanh

4 trả lời
Hỏi chi tiết
1.469
3
0
Likeme
23/09/2019 19:49:33
Cách đây hai tuần, em đã phạm một lỗi lầm mà em không bao giờ quên được. Đó là lần em đã quay cóp tài liệu khi đang làm bài kiểm tra. Việc làm đó đã khiến cho cô chủ nhiệm của em phải buồn lòng rất nhiều.
Buổi tối trước hôm đó, em đã xem thời khóa biểu và biết rằng ngày mai không có gì phải làm cả, chỉ riêng môn Văn là phải học thuộc lại các ghi nhớ, xem lại tất cả các bài tập làm văn cô cho. Nhưng vì hôm đó có bộ phim rất hay nên em mải mê xem phim mà quên không học bài gì cả. Sáng hôm sau, khi vào tiết Văn em đã rất ngạc nhiên khi nghe cô nói rằng: “Ôn lại bài năm phút rồi lấy giấy ra làm kiểm tra nhé các em”. Lúc đó, trên trán em toát cả mồ hôi, ướt cả tóc. Em không biết phải làm sao nếu như điểm kém thì sẽ bị bố mẹ la rầy còn các bạn sẽ cười chê mình. Thẫn thờ một lúc lâu thì cô giáo bắt đầu đọc đề. Cô vừa đọc xong thì các bạn chăm chú làm bài, chỉ riêng em thì loay hoay hỏi bài nhưng chẳng ai chỉ em cả. Nhìn lên đồng hồ em thấy không còn kịp thời gian để ngồi hỏi bài nữa. Em đánh liều một phen thử xem sao. Em lấy cuốn tài liệu ra và chép lia lịa cho đến hết giờ, cô kêu cả lớp nộp bài. Nộp bài xong, các bạn ríu rít hỏi xem nhau có làm được không, còn em chỉ ngồi cười mỉm một mình vì em biết chắc rằng mình sẽ được điểm cao thôi.
Qua ngày hôm sau, khi cô trả bài kiểm tra, em đạt được điểm số rất cao. Khi cô kêu đọc điểm cho cô ghi vào sổ thì em đã rất tự tin đứng lên nói lớn rằng: “Thưa cô, mười ạ!”. Cả lớp ồ lên tuyên dương em, cô thì mỉm cười nói rằng: “Em làm bài tốt lắm!”. Lúc đó, em cảm thấy rất vui. Vừa tan học, em chạy một mạch về nhà khoe với bố mẹ và mọi người trong nhà. Ai cùng khen em giỏi, em cũng cảm thấy rất hãnh diện vì điều đó nhưng không biết vì sao, tối hôm đó em không thể nào ngủ được. Cứ mãi trằn trọc suốt đêm, cứ cảm thấy mình không trung thực với cô, với những người xung quanh đã luôn tin tưởng ở mình. Điểm này không phải là con điểm thật sự do chính thực lực của mình làm, mà nó chỉ do em quay cóp mà có. Em cứ suy nghĩ mãi, không biết làm sao vì bây giờ nếu nói ra sự thật thì mọi người sẽ nghĩ mình như thế nào? Em đắn đo một lúc em quyết định sẽ nói rõ ràng cho cô biết. Sáng hôm thứ hai, em đã lấy hết can đảm để gặp cô và nói rằng: “Thưa cô, em xin lỗi cô rất nhiều vì em đã không trung thực trong lúc làm bài. Em đã quay cóp tài liệu mới có điểm mười đó”. Nghe xong, cô giáo không nói gì chỉ im lặng sửa điểm trong sổ. Nhưng em biết rằng, thẳm sâu trong đôi mắt cô là sự buồn lòng và thất vọng khi có một học sinh như em. Cuối giờ học, cô gọi em lên và nói : “Cô mong rằng sẽ không có lần thứ hai em quay cóp tài liệu trong giờ kiểm tra nữa. Đó là việc làm không đúng. Em cần khắc phục. Tuy vậy, cô cũng có lời khen ngợi vì em đã biết trung thực nhận lỗi, đó là điều đáng khen. Em phải hứa với cô sẽ cố gắng học hành chăm chỉ hơn và đừng làm như vậy nữa em nhé!”. Nghe cô nói xong, tự dưng hai khóe mắt em cay cav, nghẹn ngào, lí nhí xin lỗi cô mà trong lòng chan chứa bao cảm xúc khó tả. Trong lòng em giờ đây đã nhẹ nhõm hơn vì mình đã can đảm nói ra sự thật.
Qua sự việc này, em muốn nói với mọi người rằng: trong cuộc sống đầy bộn bề như bây giờ, chúng ta cần phải biết sống một cách trung thực, đừng làm người khác phải buồn lòng vì mình. Là một học sinh, ngay từ bây giờ, em sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, không ham chơi nữa. Em sẽ không phải khiến cho các thầy, các cô và mọi người xung quanh mình buồn lòng thêm lần nào nữa.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Death Angel
23/09/2019 21:24:37
Mỗi ngày tan học trở về nhà, tôi thường bắt gặp những giọt mồ hôi nóng hổi trên gương mặt mẹ. Khi ấy, lòng tôi xót xa, dằn vặt mãi bởi tôi đã từng mắc lỗi khiến mẹ ưu phiền.
Bố tôi đi làm xa vì cảnh nhà thiếu thốn, lâu lâu bố mới ghé về thăm nhà. Ngôi nhà bé nhỏ chỉ có hai mẹ con nhưng luôn đầy ắp tiếng cười hạnh phúc. Cho tới mùa hè năm trước, ở trường học, cái Vân lớp tôi khoe bố mẹ mua cho chiếc xe đạp mới. Chiếc xe màu hồng lấp lánh lại có chiếc nhỏ kêu “ Reng...Reng”, trông thật thú vị. Nhỏ kiêu ngạo, tiến về phía tôi, vênh mặt nói:
Cậu thấy chiếc xe của tớ thế nào? Muốn đi thử không?...À quên, cậu có đi xe bao giờ đâu!
Nỗi hổ thẹn dồn lên đỉnh điểm, lời khích bác của nó làm tổn thương lòng tự trọng của tôi. Vốn rụt rè, tôi đỏ mặt, im lặng mà lòng tấm tức. Tôi mang nỗi buồn bực ấy về nhà, giọng phụng phịu nói với mẹ:
Mẹ ơi. Con muốn có một chiếc xe đạp mới.
Ánh nhìn của mẹ thoáng ngạc nhiên trước yêu cầu của tôi. Mẹ ân cần đáp:
Trường học gần nhà mình, con chịu khó đi học...
Nhưng mẹ nào biết nỗi tủi nhục tôi phải trải qua. Không để mẹ nói hết lời, tôi gắt lên:
Nhưng con mỏi chân lắm rồi, ngày nào cũng phải đi bộ đến trường. Trong khi bạn bè con thì được đi xe mới!
Nói rồi tôi vụt chạy vào phòng, để mẹ ở đó một mình. Giá như lúc đó, tôi nhận ra ánh mắt buồn đau của mẹ. Giá như tôi để tâm tới lời nói ngập ngừng của mẹ. Vậy mà đứa con gái mẹ yêu thương nhất lại nỡ nói ra những lời vô tâm như thế. Thử hỏi trái tim nào không đau nhói? Nắng mùa hạ vẫn vàng tươi như rót mật. Tiếng ve vẫn dắng dỏi mãi mà sao ngôi nhà thân yêu của tôi trầm lặng đến thế?
Mấy ngày hôm sau, tôi thấy mẹ thường vắng mặt ở nhà. Lòng bồn chồn nhưng tôi đâu dám nói chuyện với mẹ. Cho tới chiều thứ sáu, giữa mùa hè năm ấy, bác Nga- hàng xóm của gia đình tôi hớt hải chạy qua, nói rằng:
Mẹ con đang nằm bệnh viện do làm việc quá sức. Con theo bác vào thăm mẹ, có người báo với bác như vậy.
Tin đó đến với tôi như tiếng sét, đầu óc tôi tối sầm. Cổ họng nghẹn ứ lại, khẽ gật đầu, tôi liền đi cùng bác. Trên đường đi, bác nói tôi nghe, mẹ đã tâm sự mọi nỗi buồn phiền với bác. Suốt mấy ngày qua, mẹ phải đi cấy thuê cho người ta, dưới cái nắng đổ lửa làm mẹ ngã bệnh. Tới bệnh viện, mẹ tôi đang nằm nghỉ. Nét mặt mẹ xanh xao, hao gầy đi nhiều. Bàn tay mẹ gầy gầy, xương xương. Làn da mỏng manh, làm nổi lên những đường gân ngoằn ngoèo, in dấu cuộc sống lam lũ vất vả của mẹ. Bất giác tôi ôm chầm lấy mẹ, nức nở. Mẹ choàng tỉnh dậy, trông thấy tôi, mẹ gắng nở một nụ cười yếu ớt. Mẹ khẽ nói:
Trang đi học về rồi à con? Con ăn cơm chưa?
Ngay lúc ốm, mẹ vẫn quan tâm tới tôi sao? Mẹ không giận thái độ ương bướng của tôi sao?
Con xin lỗi mẹ...Giờ con chỉ cần mẹ khỏi bệnh thôi.- tôi mếu máo
Mẹ nhẹ nhàng vuốt tôi như ngày tôi còn thơ bé.
Chuyện xảy ra đã lâu, mỗi lần nhắc lại là một lần tôi thấy con người nông nổi của mình và tự nhủ: không để buồn lên đôi mắt mẹ một lần nào nữa.
0
0
Nguyễn Hoàng
23/09/2019 22:17:25
có đoạn văn ko bạn đây là bài văn rồi
0
0
Nguyễn Hoàng
23/09/2019 22:17:26
có đoạn văn ko bạn đây là bài văn rồi

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 8 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 8 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k