Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Tưởng tượng mình là dòng sông Tô Lịch, hãy viết 1 đoạn văn khoảng (7-9 câu) kể về cuộc đời bất hạnh của mình

2 trả lời
Hỏi chi tiết
5.346
11
2
thỏ
25/06/2021 13:16:44
+5đ tặng

Những năm gần đây, kinh tế phát triển, con người có cuộc sống hiện đại hơn, tuy nhiên ý thức đi xuống và bản thân mình dần bị lãng quên. Tấm áo tôi mặc (nước sông) dần đổi từ màu trắng sang màu đen, đục ngầu và rất bẩn, nhiều mùi hôi tanh khó chịu. Thức ăn của tôi là những bịch rác thải bị con người thẳng tay vứt xuống sông mặc kệ trôi nổi. Tôi thường xuyên bị đau bụng: cá tôm trong bụng tôi trước khi giờ thay bằng bao ni lông hôi tanh. Nước ngày càng rút, lượng đồ ăn bẩn con người cho tôi ăn ngày càng nhiều, tôi không làm cách nào để tiêu hóa hết được chúng. Càng ngày, hơi thở của tôi càng nặng mùi, tôi cố gắng thở to để con người nghe thấy và mong được giúp đỡ. Mong con người hãy quan tâm đến tôi

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
31
8
Nguyễn Nguyễn
25/06/2021 13:25:06
+4đ tặng
Tôi là Tô Lịch, một dòng sông dài chảy khắp thành phố Hà Nội. Trước đây, trên người tôi có đàn cá bơi lội tung tăng, lá rơi khắp mình, cảm giác thật dễ chịu, vui sướng nhưng chỉ sau một thời gian, khi các khí thải nhà máy sinh ra, lúc đó, cuộc đời tôi đã hoàn toàn thay đổi. Con người vứt rác thải lên người tôi làm người tôi bẩn thỉu, đục ngầu và tôi không còn là con sông xinh đẹp của ngày xưa nữa mà tôi đã biến thành con sông trở đầy rác. Tôi không còn gặp đàn cá nghịch ngợm bơi lội tung tăng nữa vì đàn cá......đàn cá đã chết trôi hết rồi! Từ đó, tôi cô đơn, một mình sống với rác.....con người thật tàn ác! Dường như tôi không còn được ai quan tâm, trò truyện với tôi từ khi tôi bẩn. Tôi không còn chịu nổi cuộc hành hạ này nữa nhưng tôi không biết làm gì nữa. Tôi chỉ ngày đêm khóc lóc rồi ngày đêm nhìn từng con cá chết dần, chết mòn; nhìn từng túi rác thả lần lượt xuống sông;...Tôi luôn mong mỏi sẽ có ngày tôi được xinh đẹp như xưa  nhưng đó  mãi mãi là ước mơ viển vông, không bao giờ thành sứ thật. Thật tệ khi có một đời bất hạnh!

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Trắc nghiệm Tiếng Việt Lớp 5 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k