Trong bài văn trên có mấy câu cảmBẠN NHỎ TRONG RỪNG Mùa xuân đã đến thật rồi với những cơn gió ấm áp. Những cây sau sau đã ra lá non. Những mầm lá mới nẩy chưa có màu xanh, mang màu nâu hồng trong suốt. Những lá lớn hơn xanh mơn mởn. Đi dưới rừng cây sau sau, tưởng như đi dưới một vòm nhà lợp đầy những ngôi sao xanh. Ánh mặt trời chiếu qua tán lá như một ánh đèn xanh dịu. Những cây sồi với thân cây khẳng khiu, đầy vết nứt, chỗ đen, chỗ mốc trắng cũng đã nẩy lá. Giữa đám lá xanh, một đôi lá già điểm những đốm màu đỏ rất đậm, rất quý. Không khí trong rừng đã đỡ hanh, những chiếc lá khô không vỡ giòn tan ra dưới chân người như những lớp bánh quế nữa. - Toóc! Toóc! Toóc! Chú sóc đã lên tiếng trên cành cây sau sau. Đến mười hôm nay, trong khu rừng này, chúng tôi thấy vắng bóng chú và không nghe tiếng kêu của chú. Chả là vừa qua có một đợt gió mùa đông bắc, trời vừa rét vừa mưa, lán chúng tôi phải đốt củi để sưởi vào ban đêm. Chắc hẳn là chú nằm chúi đầu trong tổ. Bố tôi bảo có những loài vật đến mùa lạnh thì ngủ đông, nghĩa là nằm li bì không hoạt động, không ăn uống gì mà vẫn sống. Tôi thầm nghĩ: “Loài sóc thì không ngủ đông, nhưng rét quá, chắc là chú ta không ra kiếm ăn được. Vậy thì chú ta sống bằng gì? Chắc phải gầy lắm! Tội nghiệp quá!” Ô kìa, chú lại xuất hiện rồi! Thực tình, mấy hôm trước không thấy chú, cứ đi qua gốc cây sau sau, tôi lại ngó lên, chờ đợi. Hôm nay, tình cờ thế nào, tôi ngó lên đúng lúc cái đầu chú vừa thò ra khỏi tổ. Đôi mắt đen láy, nhanh nhẹn nhìn tôi. - Toóc! Toóc! Toóc! - Ý nói: “Anh đấy à?”. Tôi huýt sáo bắt chước tiếng chú để chào lại. Thế là, từ hôm nay, cái vòm sau sau của chúng tôi lại vui tươi, ấm áp lên rồi. 1. Trong bài văn trên có mấy câu cảm: B. 2 câu C. 3 câu D. 4 câu |