Đọc đoạn trích sau và trả lời các câu hỏi----- Nội dung dịch tự động từ ảnh ----- được nữa. Tôi bần thần ngơ ngẩn, mặc lấy chiếc áo của tôi, và đội mũ... Vừa gài khuy, tôi vừa nói mấy câu bông đùa vô vị với cô ả đứng ở chân giường sắp tiền tôi về. Tôi trùng trình uống nước và hút thuốc, muốn cái thời khắc này cứ kéo dài ra mãi. Đến khi ngồi trên xe về qua những phố khuya vắng vẻ, tâm trí tôi mới dần bình tĩnh lại. Gió lạnh thổi mát trên vừng trán nóng, và cái cảm giác mát ấy khiến tôi dễ chịu. Tôi nghĩ lại đến những cử chỉ và dự định của tôi lúc nãy, thật vừa như một người khôn khéo lại như một người mất hồn. Tất cả những cái đó bây giờ xa quả. Tâm trí tôi giãn ra, như một cây tre uốn cong trở lại cái thẳng thắn lúc thường. Tôi cảm thấy một cái thủ khoái lạc kỳ dị, khe khế và thầm lặng rung động trong người, có lẽ là cái khoái lạc bị cám dỗ, mà cũng có lẽ cái khoái lạc đã đè nén được sự cám dỗ. Và một mối tiếc ngẩm ngầm, tôi không tự thủ cho tôi biết và cũng cố ý không nghĩ đến, khiến cho cái cảm giác ấy của tâm hồn tôi thêm một vẻ rờn rợn và sâu sắc. ** Sáng hôm sau tỉnh dậy ở nhà, tôi ngẩn ngơ nghĩ lại các việc tối hôm trước, y như trong một giấc mộng, chứ không phải việc đã xảy ra... Tôi ngạc nhiên tự hỏi sao mình hãy còn là người lương thiện, không phải là kẻ ăn cắp. Mà tôi thủ thực rằng nếu bấy giờ tôi đã là kẻ ăn cấp, cái đó cũng không khiến tôi lấy làm ngạc nhiên hơn. Mà còn là người lương thiện, tôi tự thấy cũng chẳng có gì là đáng khen. Tôi nhớ rõ lúc đó không có một ý nghĩ nào về danh dự, về điều phải, điều trái ngăn cản tôi, và khiến tôi đi vào con đường ngay, như người ta vẫn nói. Không, không có một chút gì như thế. Cái gì đã giữ tôi lại? Tôi không biết... Có lẽ chỉ một lời nói không đâu, một cử chỉ nào đấy, về phía này hay phía kia, đã khiến tôi có ăn cấp hay không ăn cắp. Chỉ một sợi tóc nhỏ, một chút gì đó, chia địa giới của hai bên... Tôi có tiếc đã [ không lấy hay không, hay bằng lòng mình vì đã chống giữ lại cái ý xấu? Tôi cũng không tìm biết rõ hơn. Hình như ý nghĩ ham muốn hay trù trừ tối ấy không phải là của tôi, hình như của ai ấy, của một người nào khác lạ, khác với cái người thường của tôi bây giờ... Chúng tôi đều yên lặng. Anh Thành nói xong, với cái điều hút một hơi thuốc lào rất kêu. Rồi anh thở ra thong thả, mắt lờ mở nhìn dõi theo làn khói đi. Câu 1. Phương thức biểu đạt chính của văn bản trên là? Câu 2. Câu chuyện được kể theo ngôi kể nào? Câu 3. Chi tiết nào cho thấy Thành đã giữ lại được lương trị của mình? Câu 4. Các sự việc trong câu chuyện được sắp xếp theo trình tự nào? Câu 5. Dòng nào nói lên cảm hứng bao trùm toàn tác phẩm? Câu 6 (1,0 điểm) Em hiểu như thế nào về ý nghĩa của "Sợi tóc" trong cấu: "Chỉ một sợi tóc nhỏ, một chút gì đó, chia địa giới của hai bên"? Câu 7(1,0 điểm) Phần tích diện biển làm lí nhân vật Thành trong đoạn văn sau: Tôi bước một bước lùi ra ... tâm hồn tôi thêm một vẻ rờn rợn và sâu sắc. II. VIẾT Phân tích chủ đề, nghệ thuật của truyện ngắn " Dưới bóng hoàng lan” của nhà văn THẠCH LAM |