Phân tíchdiễn biến tâm trạng của ông Hai qua đoạn trích sau:Phân tích diễn biến tâm trạng của ông Hai qua đoạn trích sau: ( Tóm tắt phần đầu truyện: Truyện ngắn làng được Kim Ngân viết vào năm 1948, trong giai đoạn đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp. Đây là thời kỳ chính phủ kêu gọi nhân dân tản cư. Những người dân đang nằm ở vùng tạm chiến đi lên vùng chiến khu để cùng kháng chiến lâu dài. Chuyện đề cao tình cảm cao đẹp về làng quê Việt Nam, lòng yêu nước qua nhân vật ông Hai đã thể hiện một cách chân thực, sâu sắc, cảm động về tinh thần kháng chiến của người nông dân. Làng xoay quanh câu chuyện về ông Hai, một Lão nông dân cần cù, chất phát. Ông rất yêu làng của ông. Vì cuộc kháng chiến chống Pháp nên ông phải rời làng tản cư đến sinh sống ở một vùng khác. Xa làng ông rất nhớ và yêu làng, luôn theo dõi các tin tức về làng mình và ông rất tự hào về làng của ông. Đi đâu ông cũng khoe về làng Chợ Dầu giàu đẹp, luôn sẵn sàng kháng chiến của mình. Ở nơi tản cư, tin chiến thắng của quân ta khiến ai cũng vui vẻ. Nhưng bỗng ông Hai nghe được một tin động trời là dân làng Chợ Dầu trở thành Việt gian theo Tây. Ông vô cùng xấu hổ vì điều đó, cảm thấy nhục nhã. Đoạn trích sau kể về tâm trạng nhân vật ông Hai khi mới nhận tin làng theo giặc) “Người đàn bà ẵm con cong môi lên đỏng đảnh: - Có giết được thằng nào đâu. Cả làng chúng nó Việt gian theo Tây còn giết gì nữa! Cổ ông lão nghẹn ắng hẳn lại, da mặt tê rân rân. Ông lão lặng đi, tưởng như đến không thở được. Một lúc lâu ông mới rặn è è, nuốt một cái gì vướng ở cổ, ông cất tiếng hỏi, giọng lạc hẳn đi. - Liệu có thật không hở bác? Hay là chỉ lại ... [...] “Có người hỏi: - Sao bảo làng Chợ Dầu tinh thần lắm cơ mà? - Ấy thế mà bây giờ đổ đốn ra thế đấy! Ông Hai trả tiền nước, đứng dậy, chèm.chẹp miệng, cười nhạt một tiếng, vươn vai nói to: - Hà, nắng gớm, về nào… Ông lão vờ vờ đứng lảng ra chỗ khác, rồi đi thẳng. Tiếng cười nói xôn xao của đám người mới tản cư lên ấy vẫn dõi theo. Ông nghe rõ cái giọng chua lanh lảnh của người đàn bà cho con bú: - Cha mẹ tiên sư nhà chúng nó! Đói khổ ăn cắp ăn trộm bắt được người ta còn thương. Cái giống Việt gian bán nước thì cứ cho mỗi đứa một nhát! Ông Hai cúi gằm mặt xuống mà đi. Ông thoáng nghĩ đến mụ chủ nhà. Về đến nhà, ông Hai nằm vật ra giường, mấy đứa trẻ thấy bố hôm nay có vẻ khác, len lét đưa nhau ra đầu nhà chơi sậm chơi sụi với nhau. Nhìn lũ con, tủi thân, nước mắt ông lão cứ giàn ra. Chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian đấy ư? Chúng nó cũng bị người ta rẻ rúng hắt hủi đẩy ư? Khốn nạn, bằng ấy tuổi đầu ... Ông lão nằm chặt hai tay lại mà rít lên: - Chúng bay ăn miếng cơm hay miếng gì vào mồm mà đi làm cái giống Việt gian bản nước để nhục nhã thế này. Ông lão bỗng ngừng lại, ngờ ngợ như lời mình không được đúng lắm. Chả nhẽ cái bọn ở làng lại đốn đến thế được. Ông kiểm điểm từng người trong óc. Không mà, họ toàn là những người có tinh thần cả mà. Họ đã ở lại làng, quyết tâm một sống một chết với giặc, có đời nào lại cam tâm làm điều nhục nhã ấy!... ( Làng- Kim Lân) |