Lập dàn ý chi tiết nêu cảm nhận của anh chị về văn bản sau:
Một khi bị phụ thuộc quá nhiều vào cảnh ngộ, vào những yếu tố ngoài mình, bạn muốn sống an toàn, sợ thất bại, sợ thiệt thòi, sợ mất mát, mong chờ vào những chỉ dẫn của người khác, của kinh nghiệm ắt bạn sẽ có những lựa chọn mà ta thường gọi là “khôn ngoan”. Khôn ngoan quá thành ra không dám sống nên bạn sẽ không thể biết mình là ai. Việc không biết mình là ai sẽ dẫn đến hệ quả nghiêm trọng là bạn không tự tại. Người không tự tại là người- đám- đông, sống a dua phong trào, tiêu phí năng lượng vào những chuyện không đáng có. Những người như thế tôi gọi là những kẻ- nhầm- chỗ. Họ luôn ngồi vào chỗ không phải của mình, cầm vật không phải của mình , nói những lời không phải của mình. Điều đó với một số người chưa hẳn đã là bi kịch nhưng với một kẻ tự trọng muốn được làm người tử tế thì đó là một sự xấu hổ, một “nỗi nhục thầm kín”. Sống tử tế thì không thể ngồi vào chỗ không phải của mình, không thể nói những lời không phải của mình và không thể cầm những vật không phải của mình.
Nhạc của tôi nếu tôi có đủ dũng khí gửi đi thì Đài phát thanh nào dùng, tranh vẽ treo trong nhà và tặng bạn thôi sao dám mơ triển lãm. Còn thơ thì viết chẳng giống ai, truyện ngắn cũng vậy. Lúc buồn nghí ngoáy viết vì tự nhiên thấy muốn viết. Viết để có sách in để trở thành nhà văn là chuyện ngông cuồng. Mình chẳng nghĩ mình sẽ trở thành cái gì, từ bố mẹ, anh chị cho đến người thân cũng chả ai tin, chả ai hy vọng mình trở thành cái gì, cái đó với tôi thật tốt. Một cái gì đó thật trong sáng trong động lực sống của bản thân, sống cho những nhu cầu nội tại của chính mình chứ không phải cho việc mình sẽ “ra cái gì” đã giúp tôi trở thành chính mình. Tất cả những cái ta sở hữu: danh hiệu, tiếng tăm, tiền bạc, địa vị cũng chỉ là cái mẽ bên ngoài, là tấm “danh thiếp” để sống xã giao, nó không nói lên gì nhiều bởi người ta vẫn có thể mua nó, tạo ra nó bằng thủ đoạn, hoặc chăng cũng chỉ là chuyện ăn may. Những cái mình sở hữu mình có thể tạo ra nó, nhưng nó không thể tạo ra mình. Mình, con người thật của mình mới là quan trọng.
"Tôi không đủ khôn ngoan để chọn đúng và cũng rất nhiều cái muốn chọn cũng chẳng được vì mình chẳng có quyền. Các bạn trẻ giờ khôn hơn bọn tôi nhiều và cũng khá tự do để ra quyết định. Nhưng xin thưa khôn chưa hẳn đã hay và việc có nhiều thuận lợi quá cũng thế. Dám sống, dám va chạm, chấp nhận cả những sai lầm do chọn sai, không đi tìm cái bên ngoài, cố gắng hướng về những gì có thật trong mình thì dẫu không danh tiếng, không địa vị, không bộn tiền bạc nhưng được là chính mình tôi nghĩ rằng mình sẽ an lạc, hạnh phúc. Còn không, dẫu có nổi tiếng như cồn, địa vị ngất ngưởng, tiền bạc thừa thãi mà nếu không là chính mình bạn vẫn có thể là một người bất hạnh. Tất nhiên là người, chẳng ai giống ai. Kinh nghiệm của người này chưa hẳn là một bài học cho người khác. Suy nghĩ của tôi về sự lựa chọn cũng thế. Nhưng có một điểm chung mà nếu bình tâm có lẽ ai cũng nhận ra rằng chúng ta cần sống thực chất, đâu phải kẻ hữu danh vô thực.
Để trở thành chính mình là liêm sỉ của một con người, là rất khó, nhưng không phải là không thể. Và đó cũng là một sự lựa chọn tốt nhất trong tất cả những gì chúng ta có thể lựa chọn trong cuộc đời này."