Suy nghĩ của em về bài thơ "Không có gì tự đến đâu con" của tác giả Nguyễn Đăng Tấn:
Không có gì tự đến đâu Con…!!
Quả muốn ngọt phải tháng ngày tích nhựa
Hoa sẽ thơm khi trải qua nắng lửa.
Mùa bội thu phải một nắng hai sương,
Không có gì tự đến dẫu bình thường.
Phải bằng cả bàn tay và nghị lực!
Như con chim suốt ngày chọn hạt,
Năm tháng bao dung khắc nghiệt lạ kỳ.
Dẫu bây giờ Cha Mẹ đôi khi,
Có nặng nhẹ yêu thương và giận dỗi.
có roi vọt khi con hư và có lỗi
Thương yêu Con, đâu đồng nghĩa với nuông chiều!
Đường Con đi dài rộng biết bao nhiêu…
Năm tháng nụ xanh giữ cây vươn thẳng,
Trời cao đó nhưng chẳng bao giờ lặng,
Chỉ có Con mới nâng nổi chính mình…!!!
………..Nhớ Nghe Con…!!!!!!!
Mọi người giúp mình với ạ!(Mong các bạn đừng lấy bài trên mạng nha!)
Mình xin trân trọng cảm ơn!