Khi chúng ta chỉ nghĩ đến bản thân mình, cả thế giới xung quanh chỉ là những cái bóng. Và khi chúng ta cảm thấy cô đơn, chúng ta muốn tìm lấy một ai để bấu víu, thì chỉ chạm những chiếc bóng mà thôi
Khi chúng ta chỉ nghĩ đến bản thân mình, cả thế
giới xung quanh chỉ là những cái bóng... Và khi
chúng ta cảm thấy cô đơn, chúng ta muốn tìm lấy
một ai để bắu víu, thì chỉ chạm những chiếc bóng
mà thôi.
Nhưng nếu mỗi ngày, chúng ta chịu quan tâm và
lắng nghe, thì chúng ta sẽ nhìn thấy được câu
chuyện đời của mỗi con người, ít nhất là những
người thân thiết quanh ta, ta sẽ nhận ra mỗi người
đều có một thân phận, những nỗi đau, những thất
bại và sai lầm, những ước mộng không thành...
Nhờ đó, những người quanh ta trở nên có thực, là
những con người hiện hữu chứ không phải là
những chiếc bóng. Và ta sẽ thấy mình không hề
đơn độc trên thế giới này. Cũng như sự yêu thương
là có thật.
Khi mà nỗi cô đơn luôn rình rập chúng ta mỗi
ngày, thì biết đâu trong một khoảnh khắc đầy may
rủi của định mênh, cái cảm giác không đơn độc ấy
lại có thể cứu lấy cả một đời người!
(Theo Phạm Lữ Ân, Nếu biết trăm năm là hữu
hạn, NXB Hội nhà văn, 2016, tr 184-185)
Câu 1 (1.0 điểm). Hình ảnh “những cái bóng”
trong câu đầu tiên chỉ ai? Chúng xuất hiện khi nào?
Kết hợp với câu văn thứ hai, hãy cho biết vì sao tác
giả lại dùng hình ảnh “những cái bóng” để chỉ đối
tượng đó?