THẾ GIỚI HOÀN MỸ - Chương 1108: Sự giúp đỡ lớn lao

71 lượt xem
Chiến trường Tiên gia, nơi đó đã từng có Chân Tiên chiến đấu qua, mặc dù đã qua một kỷ nguyên nhưng vùng đất cổ xưa kia vẫn còn có rất nhiều điều bí ẩn.

Thậm chí, nơi đó còn có sinh linh thần bí sinh sống!

Qua nhiều năm như vậy, từ sau khi được vùng đất cổ kia được khai quật và xuất hiện ở nơi đó, thì hàng năm đều sẽ có rất nhiều tu sĩ tới thăm dò.

"Ở nơi đó có kinh văn Tiên đạo, có sinh vật kỳ lạ, chiến trường có lúc rất yên tĩnh, có lúc lại cực kỳ nguy hiểm." Đây là lời miêu tả của Vương Hi.

Đó là một vùng đất bí mật từng bị phong ấn, có rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải, bất kể là cường giả hay là người bình thường đi vào, cũng có thể sẽ thu được cơ duyên của riêng mình.

Đương nhiên, nguy hiểm cũng đi kèm!

Thạch Hạo cảm thấy rất hứng thú nên hỏi rất nhiều, đặc biệt sau khi biết được nơi đó lại có sinh vật kỳ dị sinh tồn thì hắn càng thích thú hơn.

"Những sinh vật kia rất quái lạ, hình như không phải sinh linh không thuộc về cửu Thiên thập Địa." Vương Hi nói.

"Không thuộc về phía chúng ta, lẽ nào là khách từ bờ bên kia?" Thạch Hạo kinh ngạc.

"Ta nghĩ... chỗ đó rất có thể giống như Biên hoang, nối liền với một thế giới khác!" Vương Hi nói.

Ở chỗ đó có một số vết nứt hư không, cho dù đã có người thử phá tan và không nhìn thấy cái gì cả nhưng vẫn làm cho người ta hoài nghi, nơi đó không hề đơn giản.

"Thú vị!" Thạch Hạo gật đầu.

"Ngươi bớt thời gian tu hành đi, qua một thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ xuất hành đó." Vương Hi nói rồi liếc mắt nhìn Kim Cương trác trên đầu Thạch Hạo, tuy nói là 'đạo hữu' mời tới, nhưng có pháp khí kia trói buộc nên nàng cảm thấy người trẻ tuổi này vẫn là người đi theo của mình.

"Chỗ ngươi có kinh văn gì không, hoặc là bản chép tay về tu luyện?" Thạch Hạo hỏi, không một chút 'ngại ngùng'.

Hắn đã sớm biết, sau khi tiến vào thư viện Thiên Thần thì thiên kiêu chân chính có thể đạt được không ít bí điển tu luyện, trong đó có kinh văn Tiên đạo không tầm thường.

"Ở thư viện có kinh văn Tiên đạo, nhưng ta còn chưa có cơ hội tiếp xúc." Vương Hi nói, gò má trắng loáng, gương mặt tuyệt mỹ, có một loại phong thái điên đảo chúng sinh.

Không nghi ngờ chút nào, lời của nàng rất có tính mê hoặc, đặc biệt là thường ngày nàng rất điềm đạm, hiện nay khi mở như vậy thì càng cuốn hút hơn.

Vì sao Thạch Hạo lại tới đây? Chính là vì tu hành nên đương nhiên là động lòng.

"Muốn thu được kinh văn Tiên đạo cần cống hiến chiến tích. Phải hoàn thành các loại nhiệm vụ mà thư viện truyền đạt, cũng coi như là thử thách đối với đám người chúng ta vậy." Vương Hi giải thích thêm.

Thạch Hạo gật đầu đồng thời cũng hiểu thêm được, đi tới chiến trường Tiên gia cũng coi như là một loại khảo nghiệm nghiêm ngặt đối với những thiên tài này, xem ai có biểu hiện tốt nhất.

Vương Hi rất coi trọng, nàng là một trong những đệ tử mạnh nhất ở thư viện nên sẽ không bỏ qua cơ hội tỏa sáng rực rỡ này.

"Đến lúc đó cho ta xem kinh văn Tiên đạo một chút, ta có thể giúp ngươi giết chết một đám người!" Thạch Hạo không che giấu, cười nói, trong mắt có tinh quang lấp lóe.

Hắn cũng không ngại mà đại khai sát giới, chẳng hạn như Phong tộc, nếu như xác định là bọn họ đã sai khiến Nguyên Thanh thì hắn chắc chắn giết chết Phong Hành Thiên ở chiến trường kia.

Ngoài ra, cái tên con cháu của Nguyên Thanh kia thì càng không cần phải nói. chắc chắn là mục tiêu săn giết của hắn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Thạch Hạo có chút nóng như lửa đốt, rốt cục đã đến lúc va chạm với đám thiên tài tuyệt thế của thư viện Thiên Thần, xem thử những người này mạnh tới mức nào.

Đương nhiên, sau khi tiến vào chiến trường cổ kia thì chắc chắn cũng sẽ gặp lại mấy đối thủ cũ như Thập Quan Vương, Trích Tiên, Ninh Xuyên.

Mà những kỳ tài mạnh nhất như Yêu Nguyệt công chúa, Lục Đà cũng nhất định phải sẽ tay, đám nhân vật này chắc chắn sẽ tỏa ra hào quang óng ánh ở đó, sẽ có đại chiến kịch liệt.

"Ta có một ít kinh thư mượn ở trong thư viện. Tuy không phải kinh văn Tiên đạo nhưng cũng rất quý giá, đặc biệt còn có cảm ngộ của các thế hệ trước, ngươi có thể cầm xem." Vương Hi nói.

Trên tay nàng có một vài bí điển, đều là bản đơn lẻ, sau khi xem xong cần phải trả liền, lúc này cho Thạch Hạo mượn.

Thạch Hạo tiếp nhận những ghi chép khắc vào trên mảnh xương và ngọc thạch, rất nhanh biết được sự quý giá của nó, bởi vì những người ghi lại kinh văn này đã tự tay khắc lấy, ẩn chứa chân nghĩa nguyên thủy nhất.

Đây không phải bản sao chép, có tinh hoa tinh khiết nhất, ẩn chứa dấu ấn tinh thần còn sót lại.

Thạch Hạo xem từng bộ từng bộ một, rất chăm chú, cũng rất say mê, có một bộ kinh văn viết về quan hệ giữa ngưng tụ pháp ấn và đất trời, có một bộ kinh văn thì ghi lại cách tu dưỡng nguyên thần, còn có một bộ Cổ thư ghi lại các trận đại chiến kinh điển thời cổ đại.

Thạch Hạo liên tục gật gù, những thứ này đều là kết tinh trí tuệ của người đi trước. Hắn đọc từ đầu đến cuối, tựa như có thể cảm nhận được tâm tình của chính bọn họ.

"Ồ, bản chép này không tồi, chú trọng về phương pháp sáng tạo pháp môn, giúp người khác hiểu hơn về cách thức thực hiện." Thạch Hạo cầm một mảnh xương vỡ, đọc rất chậm rãi và rất chăm chú.

Trong bản chép ngọc thạch này có hai loại chữ viết, một loại là chữ nguyên tác, thuộc về Tiên cổ, còn có một loại cốt văn thuộc về thời này, là người đời sau bổ sung vào.

Hắn xem từ đầu đến cuối, trong lòng kích động, bởi vì cách đây rất lâu từng có người hạ quyết tâm nhất định phải sáng tạo ra hệ thống tu luyện càng mạnh mẽ hơn, lúc đó mới có thể chống lại kẻ địch, tránh cho kỷ nguyên Tiên cổ bị hủy diệt.

Thạch Hạo nhìn rất lâu, khẽ thở dài: "Có một ngày, ta sẽ sáng tạo ra một hệ thống tu luyện mới không đây?"
"Ồ, ngươi có chí hướng này sao?" Vương Hi kinh ngạc, sau đó nói thêm: "Thư viện từng yêu cầu chúng ta cố gắng thử nghiệm sáng tạo ra một con đường khác, nếu như ai có thành quả bước đầu thì sẽ được ủng hộ hết mình."

"Thư viện sẽ có ban thưởng gì?" Thạch Hạo hỏi.

"Nếu quả thật có thể định hình ra một con đường như vậy thì toàn bộ điển tịch của thư viện đều cho ngươi, bao gồm cả kinh văn Tiên đạo quý giá nhất cũng mặc ngươi lật xem." Vương Hi đáp.

Đương nhiên, ngoài những thứ đó thì sẽ dốc toàn lực các loại thần dược, Hoàng huyết để bồi dưỡng.

Thạch Hạo kinh dị nói: "Thư viện khát cầu đến thế sao?"

Vương Hi thở dài, gương mặt tuyệt mỹ có chút nghiêm túc, nói: "Hệ thống tu luyện hiện tại của chúng ta đã bị những sinh linh kia nghiên cứu thấu đáo, cần thay mới, biến đổi."

Những sinh linh kia là chỉ kẻ địch sao, Thạch Hạo đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi nặng nề.

Cho dù không nghĩ tới, cố gắng để bản thân thoải mái, thế nhưng bầu không khí căng thẳng kia, cái loại đại chiến tận thế sắp đến lúc nào cũng bao phủ lấy hắn.

Không lâu sau, Thạch Hạo chuyển mắt nghiền ngẫm đọc những bản cốt thư Vương Hi mang về.

Rất nhanh hắn nhìn thấy trên một bộ cốt thư có ghi lại các loại pháp thuật cổ xưa mượn chân huyết vô thượng để tẩy rửa thân thể, nguyên thần.

"Không tệ, mình có thể tham khảo một chút." Hắn chăm chú đọc, liên tục gật gù, bởi vì trong tay hắn còn có một ít Hoàng huyết.

Dựa theo ghi chép trên sách, cần tìm thêm các loại thảo dược phối hợp sử dụng thì hiệu quả rất tốt.

"Ồ, tuy Hoàng huyết mình thu được không nhiều, thế nhưng phối hợp với những thảo dược kia có lẽ đủ rồi."

Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, tiếp tục có người đến khiêu chiến.

Kết quả, không có bất ngờ nào xảy ra, Thạch Hạo ra ngoài tiếp đón và tiếp tục thắng được một lần, đạt được một giọt Chân huyết phượng hoàng cổ. Hắn cười ha hả, biểu thị lúc nào cũng hoan nghênh bọn họ đến khiêu chiến.

Trong mấy ngày tiếp theo có người tức gận mời đệ tử bế quan đến đây áp chế Thạch Hạo.

Sau khi một tên thanh niên tu ra hai luồng tiên khí xuất quan và bị thua trong tay Thạch Hạo thì ngay cả Vương Hi đều thất kinh, cảm thấy vô cùng bất ngờ, bởi vì tên này còn chưa sử dụng tiên khí để gia cố bản thân. Điều này kinh người cỡ nào, trong đám người cùng thế hệ này thì mạnh mẽ tới quá đáng.

Lại thêm mấy lần đánh nhau, chiến công của Thạch Hạo khá dồi dào, hiện giờ gộp lại, trong tay đã có mười bốn phần Hoàng huyết.

Đến lúc này, trong một khoảng thời gian đã không có ai có ý muốn tới khiêu chiến nữa, Thạch Hạo đánh bại một nhóm cao thủ, lấy đi nhiều máu Chân Hoàng như vậy khiến rất nhiều người đau lòng.

Đương nhiên, cũng không ít ánh mắt nóng bỏng mơ ước những Hoàng huyết này, họ không ngừng nghĩ biện pháp, mong mỏi sẽ đoạt được.

Thạch Hạo nghĩ lúc nào thì đi gặp mấy người Thanh Y, Tào Vũ Sinh, Trường Cung Diễn, Thỏ nhỏ, nhưng bất cứ lúc nào cũng sẽ lên đường đi đánh giết mấy người như Phong Hành Thiên nên không tiện ra mặt.

"Ở đây ta có sáu phần Hoàng huyết, cho ngươi cả." Bên trong động phủ, Vương Hi bỗng nhiên lên tiếng vf đưa ra một món quà lớn như vậy.

Sau bình thủy tinh đều to bằng nắm tay, trong suốt óng ánh, đỏ mọng, bên trong phong ấn Hoàng huyết xán lạn.

Khuôn mặt Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, quả thực làm hắn cảm thấy bất ngờ, trên đầu vẫn mang vòng Kim Cương trác nên khiến hắn có chút oán giận Vương gia, vẫn luôn nghĩ kiếm chút lợi tức.

Không nghĩ tới, Vương Hi lại đưa hắn Hoàng huyết cổ quý báu như vậy.

"Ngươi đừng nghĩ bắt ta ở rể Vương gia nhen, thế nhưng ngươi vẫn đủ điều kiện để gả cho ta đó." Thạch Hạo mở miệng thốt lên như vậy.

Tô Lan và Trần Nặc mới bước vào động phủ báo cáo thì kinh ngạc, phát sinh chuyện gì thế? Hai người bọn họ đều giật mình, tên này điên rồi sao?

Sắc mặt Vương Hi cũng cứng đờ, sau đó trên dung nhan tuyệt mỹ không nhìn ra bất cứ biểu tình gì mà chăm chú nhìn Thạch Hạo một chút, đương nhiên biết tên khốn này lại đang cố ý nói xàm, thể hiện sự ngớ ngẩn của hắn.

"Ngươi nhanh chóng nâng cao tu vi đi, ta hi vọng lúc tiến vào chiến trường kia thì các ngươi có thể giúp ta giải quyết một số chuyện, ngăn cản đám thủ hạ của các đại cao thủ Lục Đà, Yêu Nguyệt công chúa, Huyền Côn." Vương Hi nói.

Vì để đạt được khen thưởng là kinh văn Tiên đạo, vì thu được sự ủng hộ mạnh mẽ nhất của thư viện, nàng cần phải có biểu hiện tuyệt diễm nhất, phải giành được chiến thắng trên chiến trường cổ nên cần sự giúp đỡ của cao thủ cỡ Thạch Hạo này.

Bởi vì, nàng loáng thoáng cảm nhận được, trong đám người có hai luồng tiên khí trở xuống thì chắc Thạch Hạo không có đối thủ.

"Hai người bọn ngươi đến kho thuốc trong thư viện mang về những dược liệu này." Vương Hi phân phó, đưa tín vật của mình cho Tô Lan, bảo nàng đi cùng Trần Nặc.

Lần này gọi hai người bọn họ đến chính là vì việc này.

Thạch Hạo kinh ngạc, những thảo dược kia chính là thứ hắn cần để phối hợp với Hoàng huyết, rất rõ ràng, lần này Vương Hi muốn giúp đỡ hắn đến cùng.

Xem ra, sự tranh giành ở chiến trường Tiên gia không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn sẽ có chiến đấu của những người mạnh nhất, Vương Hi rất coi trọng.

Sau mười ngày, một ngôi nhà đá sâu trong động phủ này rạn nứt, ánh sáng trào dâng, ráng lành rực rỡ.

Trên đầu Thạch Hạo, bông hoa đại đạo thứ hai nở ra, ánh lành vô cùng lấp lánh dâng tràn, phóng thích ra luồng hơi thở đại đạo vô cùng đáng sợ.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k