Hồ sơ bí ẩn - Chương 584
Fairy Dream | Chat Online | |
24/05/2019 14:24:43 | |
Truyện ma - Truyện kinh dị | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
107 lượt xem
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 585 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 586 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 583 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 582 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
Một mặt thì tôi cảm thấy bất ngờ, còn một mặt lại cảm thấy bất an.
Hai người này không có chuyện gì thì sẽ không ra khỏi nhà, lại càng không muốn trở về Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.
Nhất thời tôi vẫn chưa tiến tới chào hỏi ngay.
Nam Cung Diệu nhìn thấy tôi trước, vẫy tay với tôi. Cổ Mạch cũng quay đầu lại, không nhúc nhích, hay tay đút vào túi quần.
Tôi ngập ngừng đi qua bên đó, “Sao hai người lại tới đây?”
“Ma Cô nghe thấy một vài âm thanh.” Nam Cung Diệu giải thích với tôi, đẩy gọng kính trên sống mũi.
Tôi lập tức nhìn sang Cổ Mạch.
Vẻ mặt của Cổ Mạch trông rất nghiêm túc, không còn thái độ lười biếng kia nữa, nhìn có vẻ nghiêm chỉnh hơn rất nhiều.
Tim tôi đập mạnh như muốn nhảy lên tới cổ họng.
“Gần đây cậu đã làm những gì?” Cổ Mạch chất vấn tôi.
Tôi đơ ra.
Gần đây đã làm những gì… Điều tôi nghĩ tới đầu tiên đó là sự biến hóa năng lực của mình. Tôi không giấu giếm, đem chuyện tàu điện ngầm và chuyện năng lực suy yếu kể cho Cổ Mạch và Nam Cung Diệu nghe.
Ánh mắt hai người nhìn tôi đều có chút kỳ lạ.
“Sao thế?” Tôi thấp thỏm trong lòng.
“Xem ra thì vấn đề có chút nghiêm trọng rồi.” Nam Cung Diệu nói, do dự một lát, đưa ánh mắt dò hỏi về phía Cổ Mạch.
“Tốt nhất là gần đây cậu đừng có dùng năng lực nữa.” Cổ Mạch nói không khách khí.
Tôi càng thêm khẩn trương, “Nguy hiểm tới tính mạng sao? Hay là có vấn đề khác… ‘Tốt nhất là gần đây đừng dùng’? Chuyện suy yếu này chỉ là tạm thời thôi ư?”
Hiếm có một lần tôi phản ứng được nhanh như vậy, trong lòng có một chút vui mừng.
Nam Cung Diệu vẫn tiếp tục do dự.
Cổ Mạch nói một cách quyết đoán: “Không biết.”
Tôi thất vọng suy sụp bả vai, “Không biết?”
“Chúng tôi chưa từng gặp phải chuyện này, nhưng thông thường thì năng lực chỉ có thể càng ngày càng mạnh, còn nếu như bị yếu đi thì không được bình thường lắm. Thật ra, mạnh quá hay là yếu quá đều không bình thường.” Nam Cung Diệu vô lực giải thích với tôi, “Nếu có một hôm nào đó năng lực của cậu thật sự có thể tùy ý mà điều khiển vào mọi lúc, mặc cho cậu thay đổi quá khứ thì có lẽ khi đó là lúc cậu phải biến mất khỏi thế giới này rồi.”
Tôi có thể hiểu điều mà Nam Cung Diệu nói, nhưng nghe xong vẫn cảm thấy u buồn.
“Nhưng có lúc tôi hoàn toàn không thể khống chế được, không phải do bản thân tôi chủ động nằm mơ, chỉ là ngủ bình thường thôi nhưng sau đó đã lại đi vào cảnh mộng rồi.” Tôi nói.
“Vậy thì cậu hãy làm những gì cậu có thể làm được trước đi, đừng có tùy tiện sử dụng năng lực nữa.” Cổ Mạch mất kiên nhẫn, “Chú ý một chút được không hả?”
Giọng điệu của Nam Cung Diệu nhẹ nhàng hơn Cổ Mạch nhiều, “Năng lực cũng giống như cơ thể vậy, cần phải nghỉ ngơi, nếu sử dụng quá thường xuyên thì cũng không phải là chuyện tốt.”
Tôi nghi hoặc mà đưa mắt nhìn hai người họ.
“Ý tôi là chỉ loại năng lực đặc biệt này của cậu. Còn loại năng lực của chúng tôi thì không có cách nào tự mình khống chế được.” Nam Cung Diệu mỉm cười, “Không có cách nào chủ động không nghe, không nhìn, cũng không có cách nào có thể ngăn chặn không cho nó mạnh lên. Một ngày nào đó, chúng tôi có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, thì khi đó cũng chính là điềm báo về cái chết của chúng tôi.”
Tôi im lặng.
Theo như cách nói của Nam Cung Diệu thì tôi may mắn hơn hai người họ nhiều.
“Có muốn đi lên tìm Diệp Thanh không?” Tôi đổi chủ đề.
“Không đi nữa.” Cổ Mạch phẩy tay, quay lưng bỏ đi.
Nam Cung Diệu nhìn tôi mỉm cười, rồi cũng đi theo Cổ Mạch.
Tôi cảm thấy hai người họ bỏ đi như vậy có chút kỳ lạ. Lẽ nào không chỉ có năng lực của tôi xảy ra vấn đề, mà Diệp Thanh cũng bị sao?
Hình như Diệp Thanh vốn dĩ đã bị rồi… Lần trước lúc tôi gặp anh ta thì đã có chút kỳ quái, toàn bộ phòng nghiên cứu cũng trở nên kỳ quái.
Tôi do dự một lát nhưng vẫn quyết định đi vào trong tòa nhà số 6, lên tới tầng 6, mở cửa chính của văn Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp ra.
Âm khí trong tòa nhà số 6 lúc này nhiều hơn so với lần trước tôi tới, nhưng vẫn không nhiều bằng trước kia.
Trong phòng nghiên cứu rất yên tĩnh, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng động ở bên ngoài truyền vào. Đây là chuyện chưa chừng xảy ra trước đó.
Làn âm khí mỏng tụ lại thành một đám đen ở phía cuối hành lang.
Tôi thử gọi một tiếng “Diệp Thanh”, nhưng không có ai trả lời.
Không có ở đây?
Không thèm để ý đến tôi?
Hay là…
Tôi nhớ tới thái độ của Cổ Mạch.
“Này, anh không sao chứ?” Tôi lo lắng hỏi một câu.
Lời vừa dứt thì những gì tôi nghe được cũng chỉ là tiếng cười đùa của đám trẻ con ở tầng dưới.
Tôi đi vào phòng làm việc bên trong, đứng vào chỗ mà Diệp Thanh thường đứng.
Tôi không bị Diệp Thanh đuổi đi, cũng không cảm nhận được vết tích có gì đó tồn tại.
Tôi bắt chước Diệp Thanh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là đường xá của khu dân cư và một tòa nhà ở phía sau.
Tôi nhìn chăm chú một lúc lâu cũng không nhìn thấy gì đặc biệt.
Diệp Thanh thường đứng ở chỗ này, vậy anh ta nhìn thứ gì?
Tôi thu tầm mắt, nhìn quanh bốn phía.
“Tôi có thể giúp gì được cho anh không? Có cần… ờ… tìm một vài con ma tới không?” Tôi đối diện với không khí hỏi.
Tôi đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng ai trả lời.
Dưới tình hình này thì tôi cũng đành bó tay, không làm được gì cả.
Tôi thở dài một hơi đi ra phía cửa chính.
Đóng nhẹ cánh cửa của phòng nghiên cứu lại, tôi nhìn chăm chú qua khe cửa hở, không thấy bóng dáng Diệp Thanh đứng bên cạnh cửa sổ như mọi khi.
Cạch!
Cánh cửa hoàn toàn đóng lại rồi.
Tôi đứng ngây ra một lúc rồi mới rời khỏi phòng nghiên cứu.
Thứ hai đi làm, Trần Hiểu Khâu nói về tình hình tiếp theo của vụ án.
Do Trần Dật Hàm đích thân giám sát nên năng suất làm việc của cảnh sát cũng khác hẳn. Họ đã điều tra ra được thân phận của tên tội phạm cưỡng dâm kia. Gã ta là một người đàn ông trung niên tên Hứa Quân, đã li hôn, không có con cái, cha mẹ đều đã mất. Gã ta không phải là người của thành phố Dân Khánh, chỉ là khoảng hơn 20 năm trước từng tới thành phố Dân Khánh để công tác. Mốc thời gian trùng khớp với thời gian mà con gái của Tần Di Quyên chết. Ngoài ra, Trần Dật Hàm đã liên hệ với cảnh sát nơi Hứa Quân sinh sống, phát hiện được có hai vụ án cưỡng dâm chưa tìm ra được hung thủ. Người bị hại bị cưỡng hiếp nhưng không gây nguy hiểm tới tính mạng, thủ đoạn gây án lại trùng khớp với thói quen gây án của Hứa Quân.
Tính cách và những gì mà Hứa Quân trải qua cũng rất phù hợp với tình huống của những vụ án này.
Trước kia sau khi say rượu, Hứa Quân từng có hành vi cưỡng hiếp người khác ở trước đám đông nhưng không thành, rồi bị công ty cũ đuổi việc. Người vợ li hôn với gã ta là bởi vì không thể chấp nhận được nhu cầu tình dục quái dị của gã, quá trình li hôn của hai người vô cùng ồn ào, xôn xao đến mức ai cũng biết. Chuyện cưỡng hiếp không thành và li hôn đã gây đả kích lớn cho Hứa Quân, sau đó có xu hướng trầm cảm.
Nếu vậy thì tôi có thể lý giải được phản ứng của hồn ma Hứa Quân sau khi bị người ta phát hiện rồi.
Có lẽ cũng bởi vì loại ám ảnh tâm lý này, cho nên khi ấy hồn ma của Hứa Quân hoàn toàn không thể thắng được hồn ma của Đậu Tiểu Võ, do đó biến mất cùng nó.
Thi thể của Hứa Quân được cảnh sát tìm thấy trong trạm tàu điện ngầm, đúng là trạm tàu điện ngầm ở bên cạnh trường học của em gái tôi. Thi thể được giấu ở phía trên trạm tàu. Bên cạnh đường ống dẫn của máy điều hòa trung ương, trên thi thể và ở xung quanh có phát hiện một số hung khí gây án của Hứa Quân.
Trước mắt, vụ án còn rất nhiều điểm nghi vấn. Phía cảnh sát suy đoán là Hứa Quân đã tấn công Từ Y Thiến, nhưng tại sao hai người họ lại đi vào trong đường hầm tàu điện ngầm, Hứa Quân bị giết như thế nào, sao lại xuất hiện ở bên cạnh máy điều hòa trung ương? Những điều này đều không thể giải thích được.
Lời giải thích mà tôi nghĩ ra được đó là Từ Y Thiến bị Đậu Tiểu Võ dụ đi vào trong trạm tàu điện ngầm, tên biến thái Hứa Quân nhìn thấy một cô gái đi vào chỗ hẻo lánh nên nổi lòng xấu xa đi theo.
Rốt cuộc sự thật ra sao thì hiện tại hồn ma của ba người đều đã tan thành mây khói nên không ai có thể biết được nữa.
Tất cả đã kết thúc hết rồi.
Sau khi tan làm, Quách Ngọc Khiết quyết định trở lại ngồi tàu điện ngầm. Cô ấy đã quên hết những mối băn khoăn kia rồi.
Cả đêm tôi đều ngủ không ngon giấc.
Tiếng tàu chạy ầm ầm, tiếng hét của người phụ nữ, tiếng cười nham hiểm của Hứa Quân, trận hỏa hoạn của hai mươi năm trước, dị không gian trong tòa nhà số 6, cánh cửa trong phòng nghiên cứu…
Những hình ảnh và âm thanh hỗn loạn đan xen vào nhau tràn ngập trong đầu tôi.
Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại thì tôi nhìn thấy phòng nghiên cứu hiện ra trong bóng tối.
Ánh trăng chiếu rọi qua ô cửa sổ, Diệp Thanh vẫn đứng ở chỗ cũ mà anh ta hay đứng.
Tôi vô thức muốn lên tiếng, muốn đi qua bên đó.
Nhưng bóng dáng của Diệp Thanh đột nhiên biến mất rồi.
Hai người này không có chuyện gì thì sẽ không ra khỏi nhà, lại càng không muốn trở về Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.
Nhất thời tôi vẫn chưa tiến tới chào hỏi ngay.
Nam Cung Diệu nhìn thấy tôi trước, vẫy tay với tôi. Cổ Mạch cũng quay đầu lại, không nhúc nhích, hay tay đút vào túi quần.
Tôi ngập ngừng đi qua bên đó, “Sao hai người lại tới đây?”
“Ma Cô nghe thấy một vài âm thanh.” Nam Cung Diệu giải thích với tôi, đẩy gọng kính trên sống mũi.
Tôi lập tức nhìn sang Cổ Mạch.
Vẻ mặt của Cổ Mạch trông rất nghiêm túc, không còn thái độ lười biếng kia nữa, nhìn có vẻ nghiêm chỉnh hơn rất nhiều.
Tim tôi đập mạnh như muốn nhảy lên tới cổ họng.
“Gần đây cậu đã làm những gì?” Cổ Mạch chất vấn tôi.
Tôi đơ ra.
Gần đây đã làm những gì… Điều tôi nghĩ tới đầu tiên đó là sự biến hóa năng lực của mình. Tôi không giấu giếm, đem chuyện tàu điện ngầm và chuyện năng lực suy yếu kể cho Cổ Mạch và Nam Cung Diệu nghe.
Ánh mắt hai người nhìn tôi đều có chút kỳ lạ.
“Sao thế?” Tôi thấp thỏm trong lòng.
“Xem ra thì vấn đề có chút nghiêm trọng rồi.” Nam Cung Diệu nói, do dự một lát, đưa ánh mắt dò hỏi về phía Cổ Mạch.
“Tốt nhất là gần đây cậu đừng có dùng năng lực nữa.” Cổ Mạch nói không khách khí.
Tôi càng thêm khẩn trương, “Nguy hiểm tới tính mạng sao? Hay là có vấn đề khác… ‘Tốt nhất là gần đây đừng dùng’? Chuyện suy yếu này chỉ là tạm thời thôi ư?”
Hiếm có một lần tôi phản ứng được nhanh như vậy, trong lòng có một chút vui mừng.
Nam Cung Diệu vẫn tiếp tục do dự.
Cổ Mạch nói một cách quyết đoán: “Không biết.”
Tôi thất vọng suy sụp bả vai, “Không biết?”
“Chúng tôi chưa từng gặp phải chuyện này, nhưng thông thường thì năng lực chỉ có thể càng ngày càng mạnh, còn nếu như bị yếu đi thì không được bình thường lắm. Thật ra, mạnh quá hay là yếu quá đều không bình thường.” Nam Cung Diệu vô lực giải thích với tôi, “Nếu có một hôm nào đó năng lực của cậu thật sự có thể tùy ý mà điều khiển vào mọi lúc, mặc cho cậu thay đổi quá khứ thì có lẽ khi đó là lúc cậu phải biến mất khỏi thế giới này rồi.”
Tôi có thể hiểu điều mà Nam Cung Diệu nói, nhưng nghe xong vẫn cảm thấy u buồn.
“Nhưng có lúc tôi hoàn toàn không thể khống chế được, không phải do bản thân tôi chủ động nằm mơ, chỉ là ngủ bình thường thôi nhưng sau đó đã lại đi vào cảnh mộng rồi.” Tôi nói.
“Vậy thì cậu hãy làm những gì cậu có thể làm được trước đi, đừng có tùy tiện sử dụng năng lực nữa.” Cổ Mạch mất kiên nhẫn, “Chú ý một chút được không hả?”
Giọng điệu của Nam Cung Diệu nhẹ nhàng hơn Cổ Mạch nhiều, “Năng lực cũng giống như cơ thể vậy, cần phải nghỉ ngơi, nếu sử dụng quá thường xuyên thì cũng không phải là chuyện tốt.”
Tôi nghi hoặc mà đưa mắt nhìn hai người họ.
“Ý tôi là chỉ loại năng lực đặc biệt này của cậu. Còn loại năng lực của chúng tôi thì không có cách nào tự mình khống chế được.” Nam Cung Diệu mỉm cười, “Không có cách nào chủ động không nghe, không nhìn, cũng không có cách nào có thể ngăn chặn không cho nó mạnh lên. Một ngày nào đó, chúng tôi có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, thì khi đó cũng chính là điềm báo về cái chết của chúng tôi.”
Tôi im lặng.
Theo như cách nói của Nam Cung Diệu thì tôi may mắn hơn hai người họ nhiều.
“Có muốn đi lên tìm Diệp Thanh không?” Tôi đổi chủ đề.
“Không đi nữa.” Cổ Mạch phẩy tay, quay lưng bỏ đi.
Nam Cung Diệu nhìn tôi mỉm cười, rồi cũng đi theo Cổ Mạch.
Tôi cảm thấy hai người họ bỏ đi như vậy có chút kỳ lạ. Lẽ nào không chỉ có năng lực của tôi xảy ra vấn đề, mà Diệp Thanh cũng bị sao?
Hình như Diệp Thanh vốn dĩ đã bị rồi… Lần trước lúc tôi gặp anh ta thì đã có chút kỳ quái, toàn bộ phòng nghiên cứu cũng trở nên kỳ quái.
Tôi do dự một lát nhưng vẫn quyết định đi vào trong tòa nhà số 6, lên tới tầng 6, mở cửa chính của văn Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp ra.
Âm khí trong tòa nhà số 6 lúc này nhiều hơn so với lần trước tôi tới, nhưng vẫn không nhiều bằng trước kia.
Trong phòng nghiên cứu rất yên tĩnh, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng động ở bên ngoài truyền vào. Đây là chuyện chưa chừng xảy ra trước đó.
Làn âm khí mỏng tụ lại thành một đám đen ở phía cuối hành lang.
Tôi thử gọi một tiếng “Diệp Thanh”, nhưng không có ai trả lời.
Không có ở đây?
Không thèm để ý đến tôi?
Hay là…
Tôi nhớ tới thái độ của Cổ Mạch.
“Này, anh không sao chứ?” Tôi lo lắng hỏi một câu.
Lời vừa dứt thì những gì tôi nghe được cũng chỉ là tiếng cười đùa của đám trẻ con ở tầng dưới.
Tôi đi vào phòng làm việc bên trong, đứng vào chỗ mà Diệp Thanh thường đứng.
Tôi không bị Diệp Thanh đuổi đi, cũng không cảm nhận được vết tích có gì đó tồn tại.
Tôi bắt chước Diệp Thanh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là đường xá của khu dân cư và một tòa nhà ở phía sau.
Tôi nhìn chăm chú một lúc lâu cũng không nhìn thấy gì đặc biệt.
Diệp Thanh thường đứng ở chỗ này, vậy anh ta nhìn thứ gì?
Tôi thu tầm mắt, nhìn quanh bốn phía.
“Tôi có thể giúp gì được cho anh không? Có cần… ờ… tìm một vài con ma tới không?” Tôi đối diện với không khí hỏi.
Tôi đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng ai trả lời.
Dưới tình hình này thì tôi cũng đành bó tay, không làm được gì cả.
Tôi thở dài một hơi đi ra phía cửa chính.
Đóng nhẹ cánh cửa của phòng nghiên cứu lại, tôi nhìn chăm chú qua khe cửa hở, không thấy bóng dáng Diệp Thanh đứng bên cạnh cửa sổ như mọi khi.
Cạch!
Cánh cửa hoàn toàn đóng lại rồi.
Tôi đứng ngây ra một lúc rồi mới rời khỏi phòng nghiên cứu.
Thứ hai đi làm, Trần Hiểu Khâu nói về tình hình tiếp theo của vụ án.
Do Trần Dật Hàm đích thân giám sát nên năng suất làm việc của cảnh sát cũng khác hẳn. Họ đã điều tra ra được thân phận của tên tội phạm cưỡng dâm kia. Gã ta là một người đàn ông trung niên tên Hứa Quân, đã li hôn, không có con cái, cha mẹ đều đã mất. Gã ta không phải là người của thành phố Dân Khánh, chỉ là khoảng hơn 20 năm trước từng tới thành phố Dân Khánh để công tác. Mốc thời gian trùng khớp với thời gian mà con gái của Tần Di Quyên chết. Ngoài ra, Trần Dật Hàm đã liên hệ với cảnh sát nơi Hứa Quân sinh sống, phát hiện được có hai vụ án cưỡng dâm chưa tìm ra được hung thủ. Người bị hại bị cưỡng hiếp nhưng không gây nguy hiểm tới tính mạng, thủ đoạn gây án lại trùng khớp với thói quen gây án của Hứa Quân.
Tính cách và những gì mà Hứa Quân trải qua cũng rất phù hợp với tình huống của những vụ án này.
Trước kia sau khi say rượu, Hứa Quân từng có hành vi cưỡng hiếp người khác ở trước đám đông nhưng không thành, rồi bị công ty cũ đuổi việc. Người vợ li hôn với gã ta là bởi vì không thể chấp nhận được nhu cầu tình dục quái dị của gã, quá trình li hôn của hai người vô cùng ồn ào, xôn xao đến mức ai cũng biết. Chuyện cưỡng hiếp không thành và li hôn đã gây đả kích lớn cho Hứa Quân, sau đó có xu hướng trầm cảm.
Nếu vậy thì tôi có thể lý giải được phản ứng của hồn ma Hứa Quân sau khi bị người ta phát hiện rồi.
Có lẽ cũng bởi vì loại ám ảnh tâm lý này, cho nên khi ấy hồn ma của Hứa Quân hoàn toàn không thể thắng được hồn ma của Đậu Tiểu Võ, do đó biến mất cùng nó.
Thi thể của Hứa Quân được cảnh sát tìm thấy trong trạm tàu điện ngầm, đúng là trạm tàu điện ngầm ở bên cạnh trường học của em gái tôi. Thi thể được giấu ở phía trên trạm tàu. Bên cạnh đường ống dẫn của máy điều hòa trung ương, trên thi thể và ở xung quanh có phát hiện một số hung khí gây án của Hứa Quân.
Trước mắt, vụ án còn rất nhiều điểm nghi vấn. Phía cảnh sát suy đoán là Hứa Quân đã tấn công Từ Y Thiến, nhưng tại sao hai người họ lại đi vào trong đường hầm tàu điện ngầm, Hứa Quân bị giết như thế nào, sao lại xuất hiện ở bên cạnh máy điều hòa trung ương? Những điều này đều không thể giải thích được.
Lời giải thích mà tôi nghĩ ra được đó là Từ Y Thiến bị Đậu Tiểu Võ dụ đi vào trong trạm tàu điện ngầm, tên biến thái Hứa Quân nhìn thấy một cô gái đi vào chỗ hẻo lánh nên nổi lòng xấu xa đi theo.
Rốt cuộc sự thật ra sao thì hiện tại hồn ma của ba người đều đã tan thành mây khói nên không ai có thể biết được nữa.
Tất cả đã kết thúc hết rồi.
Sau khi tan làm, Quách Ngọc Khiết quyết định trở lại ngồi tàu điện ngầm. Cô ấy đã quên hết những mối băn khoăn kia rồi.
Cả đêm tôi đều ngủ không ngon giấc.
Tiếng tàu chạy ầm ầm, tiếng hét của người phụ nữ, tiếng cười nham hiểm của Hứa Quân, trận hỏa hoạn của hai mươi năm trước, dị không gian trong tòa nhà số 6, cánh cửa trong phòng nghiên cứu…
Những hình ảnh và âm thanh hỗn loạn đan xen vào nhau tràn ngập trong đầu tôi.
Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại thì tôi nhìn thấy phòng nghiên cứu hiện ra trong bóng tối.
Ánh trăng chiếu rọi qua ô cửa sổ, Diệp Thanh vẫn đứng ở chỗ cũ mà anh ta hay đứng.
Tôi vô thức muốn lên tiếng, muốn đi qua bên đó.
Nhưng bóng dáng của Diệp Thanh đột nhiên biến mất rồi.
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!