Hồ sơ bí ẩn - Chương 605
Fairy Dream | Chat Online | |
24/05/2019 19:04:40 | |
Truyện ma - Truyện kinh dị | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
77 lượt xem
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 606 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 607 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 604 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 603 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
Giọng nói này đương nhiên không phải là của cái thằng cha không nghiêm chỉnh Cổ Mạch kia rồi.
Giọng nói này là của Diệp Thanh.
Tôi bắt đầu run rẩy, đồng thời nhịp tim cũng tăng nhanh.
Ảo giác ư… Cái ảo giác kia có thể ảnh hưởng đến thính giác của tôi, ảnh hưởng đến điện thoại…
Không, có khả năng là tôi vẫn còn đang ở trong mơ.
Cái trang cá nhân của Cố Quân Trạch và Trần Giai chắc cũng là giả nhỉ?
Thực ra hai người đó vẫn chưa có chết?
Tất cả đều là nội dung của giấc mơ.
Tại sao tôi lại mơ thấy hai người đó chết?
“Lâm.” Trong điện thoại lại truyền đến một âm thanh.
Tôi lấy lại tinh thần, cười lên hai tiếng “ha ha”.
Tôi phải làm cách nào mới tỉnh dậy được đây?
Có lẽ cũng không cần phải cố ý tỉnh dậy làm gì?
Cứ thế mà đợi, đợi cho đến lúc giấc mơ này tự đánh thức tôi.
“Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?” Giọng nói của Diệp Thanh trầm xuống vài phần.
“Anh… muốn làm gì? Muốn cơ thể của tôi?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Lại nữa rồi, lại muốn đến cướp cơ thể của tôi rồi.
“Nhưng Lưu Miểu và Ngô Linh còn chưa cứu được đúng không? Bọn họ ở đâu? Bọn họ chuẩn bị xuất hiện rồi sao?” Tôi ngẩng đầu, quan sát xung quanh.
Đầu của tôi không còn nhức nữa, những con mèo, khuôn mặt người kia cũng biến mất, tôi cũng không nhìn thấy thân ảnh của Lưu Miểu và Ngô Linh.
“Lâm!”
Từ điện thoại truyền tới một giọng nói trách móc.
Tôi liền giật mình, ngơ ngác nhìn vào điện thoại.
“Phù….”
Tôi nghe thấy tiếng Diệp Thanh nặng nề mà thở ra một hơi.
“Được rồi, không sao nữa đâu. Cậu đừng có suy nghĩ nhiều, gần đây đừng có sử dụng năng lực của cậu nữa.” Diệp Thanh nói rất nhanh.
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng gì.
Nhưng điện thoại đã cúp máy rồi.
Âm thanh tít tít tít báo điện thoại bận vang lên một lúc, chứng tỏ rằng đầu dây bên kia đã cúp máy, một lúc sau giao diện của cuộc gọi nhấp nháy, trở về giao diện danh bạ điện thoại.
Nhật kí cuộc gọi trong điện thoại cũng không có cuộc gọi nào mới cả.
Tôi cầm điện thoại nhìn một hồi lâu, do dự rồi lại do dự, lúc này tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên.
Tôi vô thức tắt chuông báo thức đi, nhìn vào điện thoại, sau đó lại nhìn khắp phòng.
Tôi chậm rề rề mà lắc cái đầu, không còn cảm thấy chóng mặt nữa.
Tốt… lên rồi sao?
Tôi cũng không chắc chắn lắm.
Hình như là đỡ hơn rồi… Tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Tôi nghiến răng, mở trình duyệt lên.
Trang chủ của Cố Quân Trạch và Trần Giai vẫn hiển thị một màu trắng đen, lúc trước tôi nhìn thấy không phải giả, không phải mơ.
Vậy thì cuộc gọi đó là của Diệp Thanh sao?
Tôi lại do dự không quyết, đợi cho đến khi tôi phản ứng lại thì đã ngơ người ra được nửa tiếng rồi.
Bên ngoài truyền đến tiếng cha mẹ thức dậy.
Tôi vội vàng thay quần áo, ra khỏi phòng, cẩn thận nhìn vào nhà bếp.
Mẹ tôi đang múc cháo, khi quay đầu lại vừa nhìn thấy tôi liền giật mình: “Con tại sao đi lại không có tiếng động vậy hả?”
Không phải là ma nơ canh.
Tôi bĩu môi, “Con đi vệ sinh đây ạ.”
Tôi đánh răng, rửa mặt xong vào phòng ăn thì đã thấy một chén cháo đặt ngay ngắn ở trên bàn.
Mẹ nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu.
Tôi cảm thấy sởn cả tóc gáy, hỏi mẹ: “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Con ngủ không đủ giấc à? Mẹ thấy mấy ngày nay vành mắt con đen sì.” Mẹ tôi quan tâm hỏi.
“À… Vẫn ngủ được.” Tôi lắp bắp.
“Con đừng ỷ mình còn trẻ mà cứ thức khuya, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, đừng quá sức.” Mẹ tôi lại bắt đầu niệm một bài như thường ngày.
Em gái từ trong phòng bước ra, vừa ngáp vừa chào tôi sau đó lại đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tôi nhanh chóng ăn hết một chén cháo, “Xong rồi con đi làm đây.”
“Ừ.” Mẹ vừa nói vừa vẫy tay chào tôi.
Em gái từ nhà vệ sinh đi ra, nói “Bye bye” với tôi.
Một buổi sáng như bao ngày khác, không có gì khác biệt.
Hơn nữa, nếu là ác mộng thì cũng sẽ không có loại sinh hoạt bình thường dài dòng, chậm rãi như thế này đúng không?
Nếu muốn dọa thì đã sớm dọa tôi rồi.
Tôi vừa xoa xoa ngực vừa đi xuống lầu, hít thở bầu không khí buổi sáng trong lành, nhìn dòng người tấp nập qua lại trong khu dân cư, lúc này lòng tôi mới thật sự cảm thấy an tâm.
Nhưng sự nghi ngờ của tôi không vì thế mà biến mất.
Trên đường đi tới trạm xe buýt tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại.
“A lô, lại làm sao nữa?” Giọng điệu lười biếng của Cổ Mạch làm cho tôi buông lỏng phần nào.
“Lúc sáng cái tác dụng phụ kia quả thật quá lớn, nên tôi định gọi điện thoại cho anh.” Tôi nói.
Cổ Mạch trả lời tôi với thái độ không quan tâm là mấy: “Ồ. Thế bây giờ cậu đã quen rồi à? Không tồi nha.”
“Tôi nhớ là đã ấn số điện thoại rồi, nhưng người nhận cuộc gọi lại không phải là anh.” Tôi bỏ qua thái độ của anh ta, tiếp tục nói.
Cổ Mạch “Ha” lên một tiếng, “Cậu ở trong mơ gọi điện thoại cho tôi? Nếu muốn kể cơn ác mộng của cậu thì đi kể cho đám bạn nhỏ kia của cậu nghe đi.”
“Là Diệp Thanh.” Tôi nói.
Cổ Mạch trầm mặc.
“Tôi nghe thấy giọng của Diệp Thanh, anh ta chỉ nói vỏn vẹn một câu, cảnh cáo tôi đừng dùng năng lực, rồi sao đó liền cúp máy. Nhật kí cuộc gọi cũng không hề hiển thị cuộc gọi này. Sau đó tôi đột nhiên cảm thấy khỏe hơn. Lúc cùng anh ta nói chuyện thì tôi dường như cảm thấy đỡ hơn một chút.” Tôi nhớ lại.
Nếu lúc đó tôi thật sự không nằm mơ. Vậy thì tôi không còn chóng mặt, không còn đau đầu, tất cả đều là do công lao của Diệp Thanh.
“À, tôi biết rồi.” Cổ Mạch lạnh nhạt nói.
Tôi vội vã hỏi: “Có phải Diệp Thanh đã làm gì không?”
“Có thể. Cậu nên đi hỏi cậu ta.” Cổ Mạch nói.
Tôi cảm nhận được lời nói của Cổ Mạch có gì đó không đúng, “Sao vậy, có vấn đề gì phải không?”
“Cậu nói xem là vấn đề gì?” Cổ Mạch hỏi lại.
“Tôi không biết nên mới hỏi anh, nếu như biết rồi thì còn hỏi anh để làm gì?” Tôi bắt đầu không kiên nhẫn.
“Chú em à, cậu chỉ cần nhớ một điểm là được, ngoan ngoãn mà nghe lời, đừng có nhiều lời linh tinh nữa.” Cổ Mạch nhàn nhạt nói.
Trong lòng tôi nổi lên một ngọn lửa vô danh.
“Haizz… Đưa điện thoại cho tôi.”
Nam Cung Diệu ở bên kia điện thoại đột nhiên cất tiếng nói.
Cổ Mạch chậc lưỡi, có lẽ là vứt điện thoại cho Nam Cung Diệu rồi, còn mình thì nhấc chân đi mất.
Tôi biết rằng bên kia đã đổi người nên cố kìm nén cơn giận xuống, đợi Nam Cung Diệu nói chuyện.
“Lâm Kỳ?”
“Ừm.”
“Cậu vừa nói gì với Cổ Mạch vậy?” Nam Cung Diệu mặc dù “thị lực” rất tốt, nhưng rõ ràng là không “nhìn” được cuộc đối thoại giữa tôi và Cổ Mạch.
Tôi cứng nhắc lặp lại sự việc một lần nữa.
Nam Cung Diệu yên lặng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi bước đi một cách bực dọc đến sau tấm biển của trạm xe buýt.
“Tôi lúc trước cũng nói rồi, năng lực của cậu xét từ một mức độ nào đó mà nói thì nó hoàn toàn đi ngược lại với quy luật của trời đất, nhưng sự ảnh hưởng của tác dụng phụ đối với bản thân cậu lại rất nhỏ.” Nam Cung Diệu không trực tiếp trả lời mà lại nói một cách ung dung thong thả: “Hiện giờ tôi đã có chút manh mối rồi.”
Tôi ngẩn ra, trong đầu hiện lên một suy đoán, “Anh có phải đang nói...”
“Cậu cứ làm theo lời của Diệp Thanh nói đi, trong thời gian này đừng tùy tiện sử dụng năng lực. Sự việc lần này e là đã thương hại đến Diệp Thanh rất lớn. Cậu ấy hiện giờ không thể bảo vệ cậu chu toàn được nữa.” Nam Cung Diệu tiếp tục nói: “Cậu cũng cố gắng đừng tăng thêm gánh nặng cho cậu ấy nữa.”
Lần này lại đến lượt tôi yên lặng.
“Không cần tạo quá nhiều áp lực, chuyện này đối với cậu ấy mà nói thì cũng bình thường thôi. Nếu như dị không gian không xảy ra sự cố thì Diệp Thanh hẳn là có thể gánh vác hoàn toàn tác dụng phụ của năng lực ấy. Đây có thể coi như thù lao, hoặc quà tạ ơn?” Nam Cung Diệu đổi thành giọng điệu nhẹ nhàng.
Tôi không thể nào thả lòng được.
Hiệu quả của tác dụng phụ tôi đã được nếm qua.
Diệp Thanh thay tôi gánh vác nó, cho dù cảm thụ không giống nhau hoàn toàn, nhưng ít nhất là sự thống khổ ngang hàng.
“Đối với Thanh Diệp mà nói thì chuyện này đã quá quen rồi. Cậu ấy ban đầu đã phải gánh chịu sự đau đớn do tác dụng phụ của bốn người chúng tôi.” Nam Cung Diệu lại nói, “Hiện giờ cũng chẳng qua là nhiều hơn một chút...”
Lòng tôi chợt nhói lên, “Bọn Gã Béo lẽ nào...”
“Có lẽ thế. Tôi cũng không thể chắc chắn.” Nam Cung Diệu hình như không coi trọng chuyện này lắm.
Tôi khó có thể buông lỏng được.
“Có chuyện gì… tôi có thể giúp không?” Tôi hỏi.
Ma trong tiểu thuyết hình như còn cần tu luyện gì đó, ma mạnh ăn ma yếu, hoặc là trực tiếp giết người sống. Cái phía sau thì tôi không thể chấp nhận được, nhưng nếu như Diệp Thanh cần ma… À… Có lẽ sẽ có một vài cách gì đó chứ?
Giọng nói này là của Diệp Thanh.
Tôi bắt đầu run rẩy, đồng thời nhịp tim cũng tăng nhanh.
Ảo giác ư… Cái ảo giác kia có thể ảnh hưởng đến thính giác của tôi, ảnh hưởng đến điện thoại…
Không, có khả năng là tôi vẫn còn đang ở trong mơ.
Cái trang cá nhân của Cố Quân Trạch và Trần Giai chắc cũng là giả nhỉ?
Thực ra hai người đó vẫn chưa có chết?
Tất cả đều là nội dung của giấc mơ.
Tại sao tôi lại mơ thấy hai người đó chết?
“Lâm.” Trong điện thoại lại truyền đến một âm thanh.
Tôi lấy lại tinh thần, cười lên hai tiếng “ha ha”.
Tôi phải làm cách nào mới tỉnh dậy được đây?
Có lẽ cũng không cần phải cố ý tỉnh dậy làm gì?
Cứ thế mà đợi, đợi cho đến lúc giấc mơ này tự đánh thức tôi.
“Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?” Giọng nói của Diệp Thanh trầm xuống vài phần.
“Anh… muốn làm gì? Muốn cơ thể của tôi?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Lại nữa rồi, lại muốn đến cướp cơ thể của tôi rồi.
“Nhưng Lưu Miểu và Ngô Linh còn chưa cứu được đúng không? Bọn họ ở đâu? Bọn họ chuẩn bị xuất hiện rồi sao?” Tôi ngẩng đầu, quan sát xung quanh.
Đầu của tôi không còn nhức nữa, những con mèo, khuôn mặt người kia cũng biến mất, tôi cũng không nhìn thấy thân ảnh của Lưu Miểu và Ngô Linh.
“Lâm!”
Từ điện thoại truyền tới một giọng nói trách móc.
Tôi liền giật mình, ngơ ngác nhìn vào điện thoại.
“Phù….”
Tôi nghe thấy tiếng Diệp Thanh nặng nề mà thở ra một hơi.
“Được rồi, không sao nữa đâu. Cậu đừng có suy nghĩ nhiều, gần đây đừng có sử dụng năng lực của cậu nữa.” Diệp Thanh nói rất nhanh.
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng gì.
Nhưng điện thoại đã cúp máy rồi.
Âm thanh tít tít tít báo điện thoại bận vang lên một lúc, chứng tỏ rằng đầu dây bên kia đã cúp máy, một lúc sau giao diện của cuộc gọi nhấp nháy, trở về giao diện danh bạ điện thoại.
Nhật kí cuộc gọi trong điện thoại cũng không có cuộc gọi nào mới cả.
Tôi cầm điện thoại nhìn một hồi lâu, do dự rồi lại do dự, lúc này tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên.
Tôi vô thức tắt chuông báo thức đi, nhìn vào điện thoại, sau đó lại nhìn khắp phòng.
Tôi chậm rề rề mà lắc cái đầu, không còn cảm thấy chóng mặt nữa.
Tốt… lên rồi sao?
Tôi cũng không chắc chắn lắm.
Hình như là đỡ hơn rồi… Tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Tôi nghiến răng, mở trình duyệt lên.
Trang chủ của Cố Quân Trạch và Trần Giai vẫn hiển thị một màu trắng đen, lúc trước tôi nhìn thấy không phải giả, không phải mơ.
Vậy thì cuộc gọi đó là của Diệp Thanh sao?
Tôi lại do dự không quyết, đợi cho đến khi tôi phản ứng lại thì đã ngơ người ra được nửa tiếng rồi.
Bên ngoài truyền đến tiếng cha mẹ thức dậy.
Tôi vội vàng thay quần áo, ra khỏi phòng, cẩn thận nhìn vào nhà bếp.
Mẹ tôi đang múc cháo, khi quay đầu lại vừa nhìn thấy tôi liền giật mình: “Con tại sao đi lại không có tiếng động vậy hả?”
Không phải là ma nơ canh.
Tôi bĩu môi, “Con đi vệ sinh đây ạ.”
Tôi đánh răng, rửa mặt xong vào phòng ăn thì đã thấy một chén cháo đặt ngay ngắn ở trên bàn.
Mẹ nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu.
Tôi cảm thấy sởn cả tóc gáy, hỏi mẹ: “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Con ngủ không đủ giấc à? Mẹ thấy mấy ngày nay vành mắt con đen sì.” Mẹ tôi quan tâm hỏi.
“À… Vẫn ngủ được.” Tôi lắp bắp.
“Con đừng ỷ mình còn trẻ mà cứ thức khuya, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, đừng quá sức.” Mẹ tôi lại bắt đầu niệm một bài như thường ngày.
Em gái từ trong phòng bước ra, vừa ngáp vừa chào tôi sau đó lại đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tôi nhanh chóng ăn hết một chén cháo, “Xong rồi con đi làm đây.”
“Ừ.” Mẹ vừa nói vừa vẫy tay chào tôi.
Em gái từ nhà vệ sinh đi ra, nói “Bye bye” với tôi.
Một buổi sáng như bao ngày khác, không có gì khác biệt.
Hơn nữa, nếu là ác mộng thì cũng sẽ không có loại sinh hoạt bình thường dài dòng, chậm rãi như thế này đúng không?
Nếu muốn dọa thì đã sớm dọa tôi rồi.
Tôi vừa xoa xoa ngực vừa đi xuống lầu, hít thở bầu không khí buổi sáng trong lành, nhìn dòng người tấp nập qua lại trong khu dân cư, lúc này lòng tôi mới thật sự cảm thấy an tâm.
Nhưng sự nghi ngờ của tôi không vì thế mà biến mất.
Trên đường đi tới trạm xe buýt tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại.
“A lô, lại làm sao nữa?” Giọng điệu lười biếng của Cổ Mạch làm cho tôi buông lỏng phần nào.
“Lúc sáng cái tác dụng phụ kia quả thật quá lớn, nên tôi định gọi điện thoại cho anh.” Tôi nói.
Cổ Mạch trả lời tôi với thái độ không quan tâm là mấy: “Ồ. Thế bây giờ cậu đã quen rồi à? Không tồi nha.”
“Tôi nhớ là đã ấn số điện thoại rồi, nhưng người nhận cuộc gọi lại không phải là anh.” Tôi bỏ qua thái độ của anh ta, tiếp tục nói.
Cổ Mạch “Ha” lên một tiếng, “Cậu ở trong mơ gọi điện thoại cho tôi? Nếu muốn kể cơn ác mộng của cậu thì đi kể cho đám bạn nhỏ kia của cậu nghe đi.”
“Là Diệp Thanh.” Tôi nói.
Cổ Mạch trầm mặc.
“Tôi nghe thấy giọng của Diệp Thanh, anh ta chỉ nói vỏn vẹn một câu, cảnh cáo tôi đừng dùng năng lực, rồi sao đó liền cúp máy. Nhật kí cuộc gọi cũng không hề hiển thị cuộc gọi này. Sau đó tôi đột nhiên cảm thấy khỏe hơn. Lúc cùng anh ta nói chuyện thì tôi dường như cảm thấy đỡ hơn một chút.” Tôi nhớ lại.
Nếu lúc đó tôi thật sự không nằm mơ. Vậy thì tôi không còn chóng mặt, không còn đau đầu, tất cả đều là do công lao của Diệp Thanh.
“À, tôi biết rồi.” Cổ Mạch lạnh nhạt nói.
Tôi vội vã hỏi: “Có phải Diệp Thanh đã làm gì không?”
“Có thể. Cậu nên đi hỏi cậu ta.” Cổ Mạch nói.
Tôi cảm nhận được lời nói của Cổ Mạch có gì đó không đúng, “Sao vậy, có vấn đề gì phải không?”
“Cậu nói xem là vấn đề gì?” Cổ Mạch hỏi lại.
“Tôi không biết nên mới hỏi anh, nếu như biết rồi thì còn hỏi anh để làm gì?” Tôi bắt đầu không kiên nhẫn.
“Chú em à, cậu chỉ cần nhớ một điểm là được, ngoan ngoãn mà nghe lời, đừng có nhiều lời linh tinh nữa.” Cổ Mạch nhàn nhạt nói.
Trong lòng tôi nổi lên một ngọn lửa vô danh.
“Haizz… Đưa điện thoại cho tôi.”
Nam Cung Diệu ở bên kia điện thoại đột nhiên cất tiếng nói.
Cổ Mạch chậc lưỡi, có lẽ là vứt điện thoại cho Nam Cung Diệu rồi, còn mình thì nhấc chân đi mất.
Tôi biết rằng bên kia đã đổi người nên cố kìm nén cơn giận xuống, đợi Nam Cung Diệu nói chuyện.
“Lâm Kỳ?”
“Ừm.”
“Cậu vừa nói gì với Cổ Mạch vậy?” Nam Cung Diệu mặc dù “thị lực” rất tốt, nhưng rõ ràng là không “nhìn” được cuộc đối thoại giữa tôi và Cổ Mạch.
Tôi cứng nhắc lặp lại sự việc một lần nữa.
Nam Cung Diệu yên lặng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi bước đi một cách bực dọc đến sau tấm biển của trạm xe buýt.
“Tôi lúc trước cũng nói rồi, năng lực của cậu xét từ một mức độ nào đó mà nói thì nó hoàn toàn đi ngược lại với quy luật của trời đất, nhưng sự ảnh hưởng của tác dụng phụ đối với bản thân cậu lại rất nhỏ.” Nam Cung Diệu không trực tiếp trả lời mà lại nói một cách ung dung thong thả: “Hiện giờ tôi đã có chút manh mối rồi.”
Tôi ngẩn ra, trong đầu hiện lên một suy đoán, “Anh có phải đang nói...”
“Cậu cứ làm theo lời của Diệp Thanh nói đi, trong thời gian này đừng tùy tiện sử dụng năng lực. Sự việc lần này e là đã thương hại đến Diệp Thanh rất lớn. Cậu ấy hiện giờ không thể bảo vệ cậu chu toàn được nữa.” Nam Cung Diệu tiếp tục nói: “Cậu cũng cố gắng đừng tăng thêm gánh nặng cho cậu ấy nữa.”
Lần này lại đến lượt tôi yên lặng.
“Không cần tạo quá nhiều áp lực, chuyện này đối với cậu ấy mà nói thì cũng bình thường thôi. Nếu như dị không gian không xảy ra sự cố thì Diệp Thanh hẳn là có thể gánh vác hoàn toàn tác dụng phụ của năng lực ấy. Đây có thể coi như thù lao, hoặc quà tạ ơn?” Nam Cung Diệu đổi thành giọng điệu nhẹ nhàng.
Tôi không thể nào thả lòng được.
Hiệu quả của tác dụng phụ tôi đã được nếm qua.
Diệp Thanh thay tôi gánh vác nó, cho dù cảm thụ không giống nhau hoàn toàn, nhưng ít nhất là sự thống khổ ngang hàng.
“Đối với Thanh Diệp mà nói thì chuyện này đã quá quen rồi. Cậu ấy ban đầu đã phải gánh chịu sự đau đớn do tác dụng phụ của bốn người chúng tôi.” Nam Cung Diệu lại nói, “Hiện giờ cũng chẳng qua là nhiều hơn một chút...”
Lòng tôi chợt nhói lên, “Bọn Gã Béo lẽ nào...”
“Có lẽ thế. Tôi cũng không thể chắc chắn.” Nam Cung Diệu hình như không coi trọng chuyện này lắm.
Tôi khó có thể buông lỏng được.
“Có chuyện gì… tôi có thể giúp không?” Tôi hỏi.
Ma trong tiểu thuyết hình như còn cần tu luyện gì đó, ma mạnh ăn ma yếu, hoặc là trực tiếp giết người sống. Cái phía sau thì tôi không thể chấp nhận được, nhưng nếu như Diệp Thanh cần ma… À… Có lẽ sẽ có một vài cách gì đó chứ?
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!