CỰC VÕ - Quyển 2 - Chương 243: Nữ Nhân Ngốc Họ Mục
Đỗ Phương Lam | Chat Online | |
28/06/2019 09:03:47 | |
Truyện kiếm hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
70 lượt xem
- * CỰC VÕ - Quyển 2 - Chương 244: Địa Ngục (1) (Truyện kiếm hiệp)
- * CỰC VÕ - Quyển 2 - Chương 245: Địa Ngục (2) (Truyện kiếm hiệp)
- * CỰC VÕ - Quyển 2 - Chương 242: Thiên Nộ. (Truyện kiếm hiệp)
- * CỰC VÕ - Quyển 2 - Chương 241: Hủy Diệt Bàn Cờ (2) (Truyện kiếm hiệp)
Việc thuấn di từ Yến Kinh đến Ma Sơn không phải là việc dễ dàng, cho dù A Thanh cũng làm không được tuy nhiên Tây Thi lại có thể thực sự hoàn thành, tất nhiên vì lý do gì mà nàng hoàn thành Vô Song sẽ không biết được, đến cả thuấn di thực sự là gì hắn cũng không biết.
Bất kể là A Thanh hay Tây Thi đều thuộc phạm trù tiên hiệp, về phần phàm nhân như Vô Song tạm thời hiểu không nổi.
Hắn lúc này chỉ hiểu duy nhất một thứ, là hắn đang gặp phiền toái.
Nói ra cũng có chút buồn cười, rõ ràng hắn đang ôm Tây Thi trong ngực, sau đó cả hắn cùng nàng đều biến mất, lần thứ hai khi Vô Song mở mắt ra thì Tây Thi đã biến mất, thay vào đó... là Mục Niệm Từ.
Mục Niệm Từ vậy mà đang nằm trong lồng ngực Vô Song, hắn thậm chí còn đang ôm nàng.
Vô Song đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc Mục Niệm Từ chủ động chui vào trong lòng hắn, khi ở Yến Kinh bản thân hắn còn không chạm qua Mục Niệm Từ, là do Tây Thi mang nàng theo.
Hiện tại không thấy Tây Thi đâu mà lại thấy Mục Niệm Từ?, rốt cuộc chuyện gì đây?.
Việc càng trở nên không ổn là Vô Song sau khi phát hiện Mục Niệm Từ trong ngực mình, hắn lại không đẩy nàng ra.
Tư thế của hai người tương đối nhu tình mật ý, cả hai đều nằm trên mặt đất, sau đó nàng bị hắn ôm chọn trong lòng cứ như một đôi tình lữ vậy.
Mục Niệm Từ nằm đè lên một tay của Vô Song, hắn thực sự không dám động, có tời mới biết động tác này có làm nàng tỉnh lại hay không và có trời mới biết nàng sau khi tỉnh lại phát hiện ra tình cảnh giữa hai người thì sẽ làm gì?.
Ngoại trừ điều này ra, thân thể Vô Song hiện tại cũng đau ê ẩm.
Thuấn Di đối với A Thanh hay Tây Thi vốn không phải là việc nặng nhọc gì nhưng với một người như Vô Song, chịu sức ép của không gian đè lên, có thể thấy xương cốt của hắn tuyệt đối không dễ chịu gì.
Tạm thời khó mà cử động, Vô Song liền dõi mắt ra nhìn Mục Niệm Từ.
Mục Niệm Từ thật sự rất đẹp, rất đẹp.
Khuôn mặt của nàng có thể thua Hoàng Dung vài phần sức sống nhưng lại có thểm vài phần kiên định chấp nhất.
Nếu Hoàng Dung là hình ảnh của một người phụ nữ hiện đại thì Niệm Từ chính là đại diện cho phụ nữ phong kiến.
Nhìn một nữ tử đang bất tỉnh không phải hành động đáng tự hào gì, hắn đương nhiên sẽ lại càng không lợi dụng những lúc này để làm việc không phải, hắn liền cố gắng động thân hình mà rút tay lại.
Vô Song làm động tác này rất nhẹ, rất cẩn thận nào ngờ không hiểu trời xui đất khiến ra sao mà Mục Niệm Từ mở mắt.
Nàng mở mắt, hai mắt to tròn cũng đang nhìn Vô Song.
Vô Song đương nhiên không sợ hãi gì mà nhìn nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi Mục Niệm Từ lại nhắm mắt lại.
Nhắm mắt xong, nàng lại một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt nàng vẫn cứ là Vô Song.
Như không tin vào mắt mình, nàng lại lựa chọn nhắm mắt... sau đó lại mở mắt, tất nhiên hình ảnh vẫn không thay đổi gì.
Nhìn Mục Niệm Từ lúc này, Vô Song triệt để phì cười, mấy động tác này quả thật có chút ngốc nhưng cũng thật sự vô cùng dễ thương.
Phải đến mấy lần nhắm mắt- mở mắt, Mục Niệm Từ mới phát hiện ra mình không nằm mở, đập vào mắt nàng dĩ nhiên là một nam nhân xa lạ.
Mục Niệm Từ quá mức sợ hãi mà hét lên, sau đó dùng hết sức bình sinh thoát khỏi vòng tay Vô Song, cả người đứng bật dậy.
Mục Niệm Từ không hổ là con nhà võ, phản ứng thật sự rất nhanh có điều nàng đứng lên nhanh bao nhiêu, nàng ngồi xuống nhanh bấy nhiêu.
Lúc trước vì quá hoảng hốt nàng không kịp suy nghĩ nhiều nhưng mà sau khi đứng lên nàng mới cảm nhận được cả người đau ê ẩm, toàn thân chỗ nào cũng đau.
Dùng ánh mắt như giết cha mà nhìn Vô Song, bờ môi nàng run lên.
“Dâm tặc, ngươi giết ta đi”.
Vô Song cho dù đại não nhảy số nhanh hơn nữa cũng không hiểu được việc gì xảy ra.
Hắn cũng chậm rãi ngồi dậy chỉ là thân thể hắn tốt hơn Mục Niệm Từ nhiều lắm, chưa đến mức đến cả đứng lên cũng không làm được như nàng.
Dùng vẻ mặt hết sức vô tội nhìn Mục Niệm Từ, dĩ nhiên hắn đang đeo mặt nạ, Mục Niệm Từ sẽ không nhìn ra được cảm xúc của hắn lúc này.
“Mục cô nương, ngươi hình như hiểu nhầm cái gì đó?”.
Mục Niệm Từ lấy hai tay ra che ngực, ánh mắt vẫn đầy căm thù nhìn Vô Song.
“Dâm tặc, đừng già mồm, nếu hôm nay ngươi không giết ta sau này ta nhất định giết ngươi”.
Vô Song triệt để cạn lời, hắn cảm giác đầu óc Mục Niệm Từ tuyệt đối không bình thường.
Ôm nàng một cái mà thôi, có cần đến mức như vậy không?.
Nữ tử cổ đại hắn đã thấy không ít, nam nữ thụ thụ bât thân hắn cũng hiểu nhưng mà cũng không đến nỗi làm quá như thế chứ?.
Chẳng nhẽ Mục Niệm Từ vẫn còn ngây thơ đến mức bị nam nhân đụng một cái liền sẽ ‘có thai’.
.......
Cái này thật ra là Vô Song nghi oan cho Mục Niệm Từ, thân là nữ nhân chỉ sợ ai cũng có cái suy nghĩ như nàng.
Đầu tiên Mục Niệm Từ mở mắt ra liền nhìn thấy Vô Song, sau đó cũng liền phát hiện ra mình đang trong lòng Vô Song.
Chỉ cần đầu óc bình thường đều sẽ nghĩ đến một số việc ‘không bình thường’.
Mục Niệm Từ sau đó rất nhanh bật dậy đồng thời cũng cảm thấy trên người mình con mặc quần áo, nàng cũng thở phào trong lòng nhưng cơn đau đớn rất nhanh dội một gáo nước lạnh vào trong nội tâm của nàng.
Tại sao đau đớn?, đau đớn đến từ đâu? hơn nữa lại còn toàn thân đau nhức?.
Mục Niệm Từ cũng là nữ nhân, nàng từ nhỏ sống bên cạnh Dương Thiết Tâm, Dương Thiết Tâm sẽ không đối với Mục Niệm Từ giảng dạy những thứ liên quan đến sinh lý này bất quá Mục Niệm Từ vẫn phải tự mình tìm hiểu một chút.
Nàng không dám hỏi kỹ mấy cái vấn đề này nhưng không phải nữ nhân sau lần đầu tiên toàn thân đều đau đớn sao, đều không phải đau đến mức không đứng lên được sao?.
Toàn bộ mấy cái ‘triệu chứng’ này đều cực hợp với Mục Niệm Từ hiện nay, nàng không nghi oan cho Vô Song mới lạ.
Vô Song đại não không theo kịp suy nghĩ của Mục Niệm Từ, hắn chỉ thở dài một hơi, tất nhiên hắn sẽ không khó chịu gì với Mục Niệm Từ, cô gái này quả thực khiến Vô Song có rất nhiều thiện cảm.
Để giải thích cho hành động của Mục Niệm Từ, Vô Song cũng chỉ có thể nghĩ đến Mục Niệm Từ quá mức truyền thống mà thôi.
Vô Song nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy Mục Niệm Từ đang kích động, nàng cũng không quen biết gì hắn, chẳng nhẽ Vô Song hắn lại tự nhận mình là Đông Phương Bạch?.
Nghĩ một chút cảm thấy cái này rất có khả năng, dù sao thân phận Đông Phương Bạch này đã lâu không dùng, Vô Song lúc này chỉ khác với Đông Phương Bạch trước đây một điều duy nhất là màu tóc mà thôi.
“Ta sẽ không giết ngươi, vậy ta đợi ngươi đến giết ta đi”.
Nói xong một câu, Vô Song vận lên Lăng Ba vi Bộ, tốc độ cực nhanh mà lùi lại, biến mất sau cánh rừng để lại Mục Niệm Từ ngồi một mình trên mặt đất.
Mục Niệm Từ thấy Vô Song biết mất, toàn thân run lên, hai tay giữ chặt đôi vai mảnh mai của chính mình, Mục Niệm Từ vậy mà khóc, nàng khóc rất thương tâm.
Vô Song cũng sẽ không bỏ rơi nàng, hắn lúc này để nàng một mình chính là muốn nàng bình tĩnh hơn một chút đồng thời hắn lại muốn đi quan sát phạm vi xung quanh.
Tốt nhất có Tây Thi ở đây, có nàng thì nàng sẽ giúp Vô Song giải thích với Mục Niệm Từ hơn nữa bằng vào thực lực của Tây Thi ở bên cạnh, Vô Song hành tẩu cũng an tâm hơn nhiều.
Vô Song không quá rõ nơi Tây Thi đưa hắn đến nhưng trước khi ngất đi Vô Song liền cảm giác được xung quanh là vô tận hắc ám, vô biên vô tận ma khí, hắn đương nhiên cũng phải hiểu đây mà Ma Sơn.
Nếu đây là Ma Sơn, Vô Song nhất định phải tập trung tinh thần hơn bao giờ hết, không biết khi nào lại có một cái Ma Vật hiện ra, lúc đó mới thật sự là nguy hiểm.
Theo suy nghĩ cùng hiểu biết của Vô Song, Ma Sơn xung quanh phải tràn ngập ma khí, tràn ngập cương thi mới đúng nhưng đây rõ ràng là một cánh rừng, thậm chí là một cánh rừng nguyên sinh, cành lá tốt tươi đến lạ, tuyệt không có dấu hiệu tà vật.
Thân hình di chuyển liên tục trên các ngọn cây, phạm vi xung quanh thậm chí cũng chẳng thiếu muông thú, có chăng chỉ là không xuất hiện thân ảnh của con người mà thôi.
“Quái lạ “.
Không hiểu gì cả, Vô Song trực tiếp chạy đông chạy tây, nhưng kết quả vẫn không thay đổi gì, căn bản vẫn không thấy con người hơn nữa Ma Sơn càng ngày càng khác với những gì hắn tưởng tượng, chí ít Ma Sơn không giống.
Vô Song rốt cuộc dừng lại, lưng dựa vào một thân cây, ánh măt đăm chiêu.
Nếu đây là Ma Sơn thật, bằng vào thực lực của Vô Song cũng khó mà hoành hành vô kỵ, hắn muốn an toàn nhất định phải tìm được đường ra nhưng mà nếu tìm được đường ra hắn lại phải đối mặt với Thiên Đạo, cảm giác cũng không tốt đẹp gì.
Tiến không được, thoái cũng không xong.
Vô Song cũng chỉ làm ra phương án tối ưu nhất là hướng về bên ngoài, hắn không rõ đây là khu nào của Ma Sơn nhưng hắn biết ở càng vào sâu bên trong Ma Sơn độ nguy hiểm càng lớn, hắn nhất định phải tìm được đường ra ngoài, chí ít là ở rìa Ma Sơn.
Nghĩ đến ra ngoài, tâm Vô Song lại càng nặng hơn.
Hắn nghĩ đến Dung nhi.
Hắn lúc này sợ nhất... Thiên Đạo đụng đến Dung nhi.
Thiên Đạo đã đụng đến A Thanh, đã đụng đến Tây Thi vậy nó liệu có thể tha cho Hoàng Dung không?.
‘Rầm’.
Vô Song đưa tay ra, một quyền đấm mạnh vào thân cây, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng.
Vô Song không phải là đối thủ của Thiên Đạo bất quá nếu Thiên Đạo thực sự dám đụng đến Dung nhi, hắn nhất định sẽ phối hợp với Ma Vật bên trong Ma Sơn, cho dù có diệt thế xảy ra, Vô Song tuyệt không thèm để ý.
.......
Vô Song rời đi, để lại Mục Niệm Từ ở một mình.
Nàng ngày hôm nay mặc một thân áo đỏ, tuy không lộng lẫy nhưng lại làm lộ ra khí chất của bản thân nàng.
Một mình ngồi trên mặt đất, cố gắng dựa vào một thân cây, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé cùng bất lực như vậy.
Mục Niệm Từ cố gắng bình tĩnh lại nhưng hai hàng nước mắt không cách nào dừng được, nước mắt của sự bất lực.
Vô Song cũng không biết, thời gian qua Mục Niệm Từ chỉ toàn khổ sở.
Ban đầu tỷ võ chiêu thân ở Yến Kinh, là lần thứ nhất nàng khổ sở hơn nữa nguyên nhân đúng là vì kẻ gọi là ‘Đông Phương Bạch’.
Vô Song không biết được rằng khuôn mặt của ‘Đông Phương Bạch’ có sức sát thương lớn như thế nào dù sao hắn cũng sẽ không phải tự đối mặt với bản thân mình.
Cũng như cốt truyện, Mục Niệm Từ là một nữ nhân hết sức truyền thống, nàng rất dễ thỏa mãn, đối với nàng... nàng chỉ cần một nam nhân đủ cường đại, một nam nhân võ công cao cường.
Nàng cũng không phải người ngốc, Mục Niệm Từ cảm giác được phụ thân Dương Thiết Tâm đang làm một việc hết sức nguy hiểm.
Cuộc tỷ võ chiêu thân lần này cũng không phải do Dương Thiết Tâm đặt ra mà là bản thân nàng mong muốn, nàng mong muốn có thể tìm được nam nhân cường đại một chút, ít nhất là mạnh hơn nàng, ít nhất có thể bảo vệ phụ thân.
Nàng luôn cảm thấy ánh mắt của phụ thân lóe lên mỗi lần nghe đến Hoàn Nhan Phủ, thậm chí đến cả cây Dương Gia Thương tổ truyền cũng bắt đầu được phụ thân lấy ra, cũng bắt đầu được phụ thân sử dụng, phụ thân cũng càng ngày càng chăm luyện võ, càng ngày càng cố chấp hơn nữa trong ánh mắt của Dương Thiết Tâm nàng cảm thấy... một tia tử ý.
Dương Thiết Tâm sẽ không biết Bao Tích Nhược ở trong Hoàn Nhan Vương Phủ, chí ít là tại thế giới này.
Dương Thiết Tâm quả thật muốn đột nhập vào Hoàn Nhan Phủ, mục tiêu chính là hành thích Hoàn Nhan Hồng Liệt.
Dương Thiết Tâm là con cháu Dương gia, là Dương gia tướng uy chấn thiên hạ, cho dù Dương gia một đời thua một đời thì Dương Thiết Tâm cũng không thể làm mất khí chất Dương gia.
Dương Thiết Tâm muốn vì Đại Tống, trừ đi ác tăc, trừ đi Hoàn Nhan Hồng Liệt, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ biên cương Đại Tống, bảo vệ vương triều Đại Tống.
Điều duy nhất Dương Thiết Tâm không đành là Mục Niệm Từ.
Năm xưa... nếu không có Mục Niệm Từ thì Dương Thiết Tâm chỉ sợ đã không có mục tiêu sống, đã tự mình kết thúc tính mạng của mình.
Lại nói đến Mục Niệm Từ, nàng sau khi tổ chức luận võ kén rể liền gặp Đông Phương Bạch.
Nói về dung mạo Đông Phương Bạch cùng Hoàn Nhan Khang mỗi người một vẻ, là hai loại nam nhân khác hẳn nhau, mỗi người một loại khí chất nhưng tuyệt đối đều rơi vào hàng siêu cấp mỹ nam trong thiên hạ bất quá Hoàn Nhan Khang thua kém Đông Phương Bạch nhiều lắm.
Đông Phương Bạch là do Vô Song hóa trang, khí chất của Vô Song là thứ Hoàn Nhan Khang căn bản so không được.
Hoàn Nhan Khang giống một kẻ sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, đến cả sự đời liệu có thể thấy bao nhiêu?.
Vô Song hai kiếp làm người đặc biệt trên người hắn đã trải qua không ít chuyện, vào sinh ra tử cũng không ít, chém giết lại càng nhiều, thứ khí chất của hắn Hoàn Nhan Khang tuyệt đối không có.
So sánh một chút thì Hoàn Nhan Khang giống thiếu niên cấp 3, Đông Phương Bạch lại là một nam nhân trưởng thành.
Một người giàu từ phụ thân, một người lại dựa vào chính mình.
Đây là khác biệt, một nam nhân như Đông Phương Bạch lại càng cho Mục Niệm Từ cảm giác có thể nương tựa, có thể dựa vào vì vậy từ cái nhìn đầu tiên bản thân Đông Phương Bạch đã vượt qua Hoàn Nhan Khang.
Sau đó là về mặt võ công, cái này có lẽ miễn bình luận.
Vô Song nào biết được, khi hắn trong vai Đông Phương Bạch hắn liền vô tình lấy đi trái tim của Mục Niệm Từ?, chưa đến mức yêu đến chết đi sống lại nhưng đúng là Mục Niệm Từ có thiện cảm rất lớn với Đông Phương Bạch.
Nàng là một nữ nhân truyền thống, lần đó thậm chí nàng đã có ý định gả cho Đông Phương Bạch dù sao tỷ võ kén rể đã nói rõ, nàng không có ý tứ từ chối đối phương nhưng mà Đông Phương Bạch sau đó lại lặn mất tăm mất tích, thậm chí chưa từng đến gặp nàng.
Lại vì Đông Phương Bạch mà nàng bị người Hoàn Nhan Phủ bắt lại, cho dù bọn họ không làm khó nàng, cũng không tra hỏi nàng quá nhiều nhưng lại giam lỏng nàng, nàng như một con chim trong lồng, cá trong chậu vậy.
Đối với Mục Niệm Từ, đây là một sự dày vò, nàng lo cho phụ thân, lo cho bản thân mình, lo cho cả Đông Phương Bạch.
Nàng không biết hắn đắc tội Hoàn Nhan Phủ thì hắn có an toàn hay không?.
Nàng không có bất cứ thông tin nào về hắn, nàng không biết... hắn có phải chết trong tay Hoàn Nhan Vương Phủ hay không?.
Nàng cũng không được gặp phụ thân, nàng không biết phụ thân có an toàn hay không, liệu phụ thân có làm việc gì nguy hiểm hay không?.
Sau này... nàng rốt cuộc được thả ra ngoài, cái này tất nhiên là nhờ Tây Thi chỉ là nàng không biết, nàng cũng không hiểu.
Sau khi được thả ra, nàng liền đi tìm phụ thân, sau đó nàng quen Quách Tĩnh dù sao trong khoảng thời gian đó Quách Tĩnh vẫn ở xung quanh thành Yến Kinh.
Khoảng thời gian ở cùng Quách Tĩnh, là khoàng thời gian nàng không biết làm sao.
Nàng có thể coi là con gái Dương gia, Quách Tĩnh lại là nam nhân Quách gia, Dương Thiết Tâm thật sự tận lực muốn nàng gả cho Quách Tĩnh, nàng không thich Quách Tĩnh nhưng lại không dám làm trái ý phụ thân, nếu không phải Quách Tĩnh thực sự trốn tránh mấy việc tình cảm này, Mục Niệm Từ cũng không biết hiện nay mình làm sao nữa.
Sau khi Quách Tĩnh rời đi đến Đào Hoa Đảo, Mục Niệm Từ ở gần phụ thân tại phụ cận Yến Kinh, việc tiếp theo thì Vô Song cũng biết, chính là lúc Mục Niệm Từ bị cuốn vào màn kịch của Thiên Đạo.
Bất kể là A Thanh hay Tây Thi đều thuộc phạm trù tiên hiệp, về phần phàm nhân như Vô Song tạm thời hiểu không nổi.
Hắn lúc này chỉ hiểu duy nhất một thứ, là hắn đang gặp phiền toái.
Nói ra cũng có chút buồn cười, rõ ràng hắn đang ôm Tây Thi trong ngực, sau đó cả hắn cùng nàng đều biến mất, lần thứ hai khi Vô Song mở mắt ra thì Tây Thi đã biến mất, thay vào đó... là Mục Niệm Từ.
Mục Niệm Từ vậy mà đang nằm trong lồng ngực Vô Song, hắn thậm chí còn đang ôm nàng.
Vô Song đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc Mục Niệm Từ chủ động chui vào trong lòng hắn, khi ở Yến Kinh bản thân hắn còn không chạm qua Mục Niệm Từ, là do Tây Thi mang nàng theo.
Hiện tại không thấy Tây Thi đâu mà lại thấy Mục Niệm Từ?, rốt cuộc chuyện gì đây?.
Việc càng trở nên không ổn là Vô Song sau khi phát hiện Mục Niệm Từ trong ngực mình, hắn lại không đẩy nàng ra.
Tư thế của hai người tương đối nhu tình mật ý, cả hai đều nằm trên mặt đất, sau đó nàng bị hắn ôm chọn trong lòng cứ như một đôi tình lữ vậy.
Mục Niệm Từ nằm đè lên một tay của Vô Song, hắn thực sự không dám động, có tời mới biết động tác này có làm nàng tỉnh lại hay không và có trời mới biết nàng sau khi tỉnh lại phát hiện ra tình cảnh giữa hai người thì sẽ làm gì?.
Ngoại trừ điều này ra, thân thể Vô Song hiện tại cũng đau ê ẩm.
Thuấn Di đối với A Thanh hay Tây Thi vốn không phải là việc nặng nhọc gì nhưng với một người như Vô Song, chịu sức ép của không gian đè lên, có thể thấy xương cốt của hắn tuyệt đối không dễ chịu gì.
Tạm thời khó mà cử động, Vô Song liền dõi mắt ra nhìn Mục Niệm Từ.
Mục Niệm Từ thật sự rất đẹp, rất đẹp.
Khuôn mặt của nàng có thể thua Hoàng Dung vài phần sức sống nhưng lại có thểm vài phần kiên định chấp nhất.
Nếu Hoàng Dung là hình ảnh của một người phụ nữ hiện đại thì Niệm Từ chính là đại diện cho phụ nữ phong kiến.
Nhìn một nữ tử đang bất tỉnh không phải hành động đáng tự hào gì, hắn đương nhiên sẽ lại càng không lợi dụng những lúc này để làm việc không phải, hắn liền cố gắng động thân hình mà rút tay lại.
Vô Song làm động tác này rất nhẹ, rất cẩn thận nào ngờ không hiểu trời xui đất khiến ra sao mà Mục Niệm Từ mở mắt.
Nàng mở mắt, hai mắt to tròn cũng đang nhìn Vô Song.
Vô Song đương nhiên không sợ hãi gì mà nhìn nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi Mục Niệm Từ lại nhắm mắt lại.
Nhắm mắt xong, nàng lại một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt nàng vẫn cứ là Vô Song.
Như không tin vào mắt mình, nàng lại lựa chọn nhắm mắt... sau đó lại mở mắt, tất nhiên hình ảnh vẫn không thay đổi gì.
Nhìn Mục Niệm Từ lúc này, Vô Song triệt để phì cười, mấy động tác này quả thật có chút ngốc nhưng cũng thật sự vô cùng dễ thương.
Phải đến mấy lần nhắm mắt- mở mắt, Mục Niệm Từ mới phát hiện ra mình không nằm mở, đập vào mắt nàng dĩ nhiên là một nam nhân xa lạ.
Mục Niệm Từ quá mức sợ hãi mà hét lên, sau đó dùng hết sức bình sinh thoát khỏi vòng tay Vô Song, cả người đứng bật dậy.
Mục Niệm Từ không hổ là con nhà võ, phản ứng thật sự rất nhanh có điều nàng đứng lên nhanh bao nhiêu, nàng ngồi xuống nhanh bấy nhiêu.
Lúc trước vì quá hoảng hốt nàng không kịp suy nghĩ nhiều nhưng mà sau khi đứng lên nàng mới cảm nhận được cả người đau ê ẩm, toàn thân chỗ nào cũng đau.
Dùng ánh mắt như giết cha mà nhìn Vô Song, bờ môi nàng run lên.
“Dâm tặc, ngươi giết ta đi”.
Vô Song cho dù đại não nhảy số nhanh hơn nữa cũng không hiểu được việc gì xảy ra.
Hắn cũng chậm rãi ngồi dậy chỉ là thân thể hắn tốt hơn Mục Niệm Từ nhiều lắm, chưa đến mức đến cả đứng lên cũng không làm được như nàng.
Dùng vẻ mặt hết sức vô tội nhìn Mục Niệm Từ, dĩ nhiên hắn đang đeo mặt nạ, Mục Niệm Từ sẽ không nhìn ra được cảm xúc của hắn lúc này.
“Mục cô nương, ngươi hình như hiểu nhầm cái gì đó?”.
Mục Niệm Từ lấy hai tay ra che ngực, ánh mắt vẫn đầy căm thù nhìn Vô Song.
“Dâm tặc, đừng già mồm, nếu hôm nay ngươi không giết ta sau này ta nhất định giết ngươi”.
Vô Song triệt để cạn lời, hắn cảm giác đầu óc Mục Niệm Từ tuyệt đối không bình thường.
Ôm nàng một cái mà thôi, có cần đến mức như vậy không?.
Nữ tử cổ đại hắn đã thấy không ít, nam nữ thụ thụ bât thân hắn cũng hiểu nhưng mà cũng không đến nỗi làm quá như thế chứ?.
Chẳng nhẽ Mục Niệm Từ vẫn còn ngây thơ đến mức bị nam nhân đụng một cái liền sẽ ‘có thai’.
.......
Cái này thật ra là Vô Song nghi oan cho Mục Niệm Từ, thân là nữ nhân chỉ sợ ai cũng có cái suy nghĩ như nàng.
Đầu tiên Mục Niệm Từ mở mắt ra liền nhìn thấy Vô Song, sau đó cũng liền phát hiện ra mình đang trong lòng Vô Song.
Chỉ cần đầu óc bình thường đều sẽ nghĩ đến một số việc ‘không bình thường’.
Mục Niệm Từ sau đó rất nhanh bật dậy đồng thời cũng cảm thấy trên người mình con mặc quần áo, nàng cũng thở phào trong lòng nhưng cơn đau đớn rất nhanh dội một gáo nước lạnh vào trong nội tâm của nàng.
Tại sao đau đớn?, đau đớn đến từ đâu? hơn nữa lại còn toàn thân đau nhức?.
Mục Niệm Từ cũng là nữ nhân, nàng từ nhỏ sống bên cạnh Dương Thiết Tâm, Dương Thiết Tâm sẽ không đối với Mục Niệm Từ giảng dạy những thứ liên quan đến sinh lý này bất quá Mục Niệm Từ vẫn phải tự mình tìm hiểu một chút.
Nàng không dám hỏi kỹ mấy cái vấn đề này nhưng không phải nữ nhân sau lần đầu tiên toàn thân đều đau đớn sao, đều không phải đau đến mức không đứng lên được sao?.
Toàn bộ mấy cái ‘triệu chứng’ này đều cực hợp với Mục Niệm Từ hiện nay, nàng không nghi oan cho Vô Song mới lạ.
Vô Song đại não không theo kịp suy nghĩ của Mục Niệm Từ, hắn chỉ thở dài một hơi, tất nhiên hắn sẽ không khó chịu gì với Mục Niệm Từ, cô gái này quả thực khiến Vô Song có rất nhiều thiện cảm.
Để giải thích cho hành động của Mục Niệm Từ, Vô Song cũng chỉ có thể nghĩ đến Mục Niệm Từ quá mức truyền thống mà thôi.
Vô Song nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy Mục Niệm Từ đang kích động, nàng cũng không quen biết gì hắn, chẳng nhẽ Vô Song hắn lại tự nhận mình là Đông Phương Bạch?.
Nghĩ một chút cảm thấy cái này rất có khả năng, dù sao thân phận Đông Phương Bạch này đã lâu không dùng, Vô Song lúc này chỉ khác với Đông Phương Bạch trước đây một điều duy nhất là màu tóc mà thôi.
“Ta sẽ không giết ngươi, vậy ta đợi ngươi đến giết ta đi”.
Nói xong một câu, Vô Song vận lên Lăng Ba vi Bộ, tốc độ cực nhanh mà lùi lại, biến mất sau cánh rừng để lại Mục Niệm Từ ngồi một mình trên mặt đất.
Mục Niệm Từ thấy Vô Song biết mất, toàn thân run lên, hai tay giữ chặt đôi vai mảnh mai của chính mình, Mục Niệm Từ vậy mà khóc, nàng khóc rất thương tâm.
Vô Song cũng sẽ không bỏ rơi nàng, hắn lúc này để nàng một mình chính là muốn nàng bình tĩnh hơn một chút đồng thời hắn lại muốn đi quan sát phạm vi xung quanh.
Tốt nhất có Tây Thi ở đây, có nàng thì nàng sẽ giúp Vô Song giải thích với Mục Niệm Từ hơn nữa bằng vào thực lực của Tây Thi ở bên cạnh, Vô Song hành tẩu cũng an tâm hơn nhiều.
Vô Song không quá rõ nơi Tây Thi đưa hắn đến nhưng trước khi ngất đi Vô Song liền cảm giác được xung quanh là vô tận hắc ám, vô biên vô tận ma khí, hắn đương nhiên cũng phải hiểu đây mà Ma Sơn.
Nếu đây là Ma Sơn, Vô Song nhất định phải tập trung tinh thần hơn bao giờ hết, không biết khi nào lại có một cái Ma Vật hiện ra, lúc đó mới thật sự là nguy hiểm.
Theo suy nghĩ cùng hiểu biết của Vô Song, Ma Sơn xung quanh phải tràn ngập ma khí, tràn ngập cương thi mới đúng nhưng đây rõ ràng là một cánh rừng, thậm chí là một cánh rừng nguyên sinh, cành lá tốt tươi đến lạ, tuyệt không có dấu hiệu tà vật.
Thân hình di chuyển liên tục trên các ngọn cây, phạm vi xung quanh thậm chí cũng chẳng thiếu muông thú, có chăng chỉ là không xuất hiện thân ảnh của con người mà thôi.
“Quái lạ “.
Không hiểu gì cả, Vô Song trực tiếp chạy đông chạy tây, nhưng kết quả vẫn không thay đổi gì, căn bản vẫn không thấy con người hơn nữa Ma Sơn càng ngày càng khác với những gì hắn tưởng tượng, chí ít Ma Sơn không giống.
Vô Song rốt cuộc dừng lại, lưng dựa vào một thân cây, ánh măt đăm chiêu.
Nếu đây là Ma Sơn thật, bằng vào thực lực của Vô Song cũng khó mà hoành hành vô kỵ, hắn muốn an toàn nhất định phải tìm được đường ra nhưng mà nếu tìm được đường ra hắn lại phải đối mặt với Thiên Đạo, cảm giác cũng không tốt đẹp gì.
Tiến không được, thoái cũng không xong.
Vô Song cũng chỉ làm ra phương án tối ưu nhất là hướng về bên ngoài, hắn không rõ đây là khu nào của Ma Sơn nhưng hắn biết ở càng vào sâu bên trong Ma Sơn độ nguy hiểm càng lớn, hắn nhất định phải tìm được đường ra ngoài, chí ít là ở rìa Ma Sơn.
Nghĩ đến ra ngoài, tâm Vô Song lại càng nặng hơn.
Hắn nghĩ đến Dung nhi.
Hắn lúc này sợ nhất... Thiên Đạo đụng đến Dung nhi.
Thiên Đạo đã đụng đến A Thanh, đã đụng đến Tây Thi vậy nó liệu có thể tha cho Hoàng Dung không?.
‘Rầm’.
Vô Song đưa tay ra, một quyền đấm mạnh vào thân cây, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng.
Vô Song không phải là đối thủ của Thiên Đạo bất quá nếu Thiên Đạo thực sự dám đụng đến Dung nhi, hắn nhất định sẽ phối hợp với Ma Vật bên trong Ma Sơn, cho dù có diệt thế xảy ra, Vô Song tuyệt không thèm để ý.
.......
Vô Song rời đi, để lại Mục Niệm Từ ở một mình.
Nàng ngày hôm nay mặc một thân áo đỏ, tuy không lộng lẫy nhưng lại làm lộ ra khí chất của bản thân nàng.
Một mình ngồi trên mặt đất, cố gắng dựa vào một thân cây, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé cùng bất lực như vậy.
Mục Niệm Từ cố gắng bình tĩnh lại nhưng hai hàng nước mắt không cách nào dừng được, nước mắt của sự bất lực.
Vô Song cũng không biết, thời gian qua Mục Niệm Từ chỉ toàn khổ sở.
Ban đầu tỷ võ chiêu thân ở Yến Kinh, là lần thứ nhất nàng khổ sở hơn nữa nguyên nhân đúng là vì kẻ gọi là ‘Đông Phương Bạch’.
Vô Song không biết được rằng khuôn mặt của ‘Đông Phương Bạch’ có sức sát thương lớn như thế nào dù sao hắn cũng sẽ không phải tự đối mặt với bản thân mình.
Cũng như cốt truyện, Mục Niệm Từ là một nữ nhân hết sức truyền thống, nàng rất dễ thỏa mãn, đối với nàng... nàng chỉ cần một nam nhân đủ cường đại, một nam nhân võ công cao cường.
Nàng cũng không phải người ngốc, Mục Niệm Từ cảm giác được phụ thân Dương Thiết Tâm đang làm một việc hết sức nguy hiểm.
Cuộc tỷ võ chiêu thân lần này cũng không phải do Dương Thiết Tâm đặt ra mà là bản thân nàng mong muốn, nàng mong muốn có thể tìm được nam nhân cường đại một chút, ít nhất là mạnh hơn nàng, ít nhất có thể bảo vệ phụ thân.
Nàng luôn cảm thấy ánh mắt của phụ thân lóe lên mỗi lần nghe đến Hoàn Nhan Phủ, thậm chí đến cả cây Dương Gia Thương tổ truyền cũng bắt đầu được phụ thân lấy ra, cũng bắt đầu được phụ thân sử dụng, phụ thân cũng càng ngày càng chăm luyện võ, càng ngày càng cố chấp hơn nữa trong ánh mắt của Dương Thiết Tâm nàng cảm thấy... một tia tử ý.
Dương Thiết Tâm sẽ không biết Bao Tích Nhược ở trong Hoàn Nhan Vương Phủ, chí ít là tại thế giới này.
Dương Thiết Tâm quả thật muốn đột nhập vào Hoàn Nhan Phủ, mục tiêu chính là hành thích Hoàn Nhan Hồng Liệt.
Dương Thiết Tâm là con cháu Dương gia, là Dương gia tướng uy chấn thiên hạ, cho dù Dương gia một đời thua một đời thì Dương Thiết Tâm cũng không thể làm mất khí chất Dương gia.
Dương Thiết Tâm muốn vì Đại Tống, trừ đi ác tăc, trừ đi Hoàn Nhan Hồng Liệt, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ biên cương Đại Tống, bảo vệ vương triều Đại Tống.
Điều duy nhất Dương Thiết Tâm không đành là Mục Niệm Từ.
Năm xưa... nếu không có Mục Niệm Từ thì Dương Thiết Tâm chỉ sợ đã không có mục tiêu sống, đã tự mình kết thúc tính mạng của mình.
Lại nói đến Mục Niệm Từ, nàng sau khi tổ chức luận võ kén rể liền gặp Đông Phương Bạch.
Nói về dung mạo Đông Phương Bạch cùng Hoàn Nhan Khang mỗi người một vẻ, là hai loại nam nhân khác hẳn nhau, mỗi người một loại khí chất nhưng tuyệt đối đều rơi vào hàng siêu cấp mỹ nam trong thiên hạ bất quá Hoàn Nhan Khang thua kém Đông Phương Bạch nhiều lắm.
Đông Phương Bạch là do Vô Song hóa trang, khí chất của Vô Song là thứ Hoàn Nhan Khang căn bản so không được.
Hoàn Nhan Khang giống một kẻ sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, đến cả sự đời liệu có thể thấy bao nhiêu?.
Vô Song hai kiếp làm người đặc biệt trên người hắn đã trải qua không ít chuyện, vào sinh ra tử cũng không ít, chém giết lại càng nhiều, thứ khí chất của hắn Hoàn Nhan Khang tuyệt đối không có.
So sánh một chút thì Hoàn Nhan Khang giống thiếu niên cấp 3, Đông Phương Bạch lại là một nam nhân trưởng thành.
Một người giàu từ phụ thân, một người lại dựa vào chính mình.
Đây là khác biệt, một nam nhân như Đông Phương Bạch lại càng cho Mục Niệm Từ cảm giác có thể nương tựa, có thể dựa vào vì vậy từ cái nhìn đầu tiên bản thân Đông Phương Bạch đã vượt qua Hoàn Nhan Khang.
Sau đó là về mặt võ công, cái này có lẽ miễn bình luận.
Vô Song nào biết được, khi hắn trong vai Đông Phương Bạch hắn liền vô tình lấy đi trái tim của Mục Niệm Từ?, chưa đến mức yêu đến chết đi sống lại nhưng đúng là Mục Niệm Từ có thiện cảm rất lớn với Đông Phương Bạch.
Nàng là một nữ nhân truyền thống, lần đó thậm chí nàng đã có ý định gả cho Đông Phương Bạch dù sao tỷ võ kén rể đã nói rõ, nàng không có ý tứ từ chối đối phương nhưng mà Đông Phương Bạch sau đó lại lặn mất tăm mất tích, thậm chí chưa từng đến gặp nàng.
Lại vì Đông Phương Bạch mà nàng bị người Hoàn Nhan Phủ bắt lại, cho dù bọn họ không làm khó nàng, cũng không tra hỏi nàng quá nhiều nhưng lại giam lỏng nàng, nàng như một con chim trong lồng, cá trong chậu vậy.
Đối với Mục Niệm Từ, đây là một sự dày vò, nàng lo cho phụ thân, lo cho bản thân mình, lo cho cả Đông Phương Bạch.
Nàng không biết hắn đắc tội Hoàn Nhan Phủ thì hắn có an toàn hay không?.
Nàng không có bất cứ thông tin nào về hắn, nàng không biết... hắn có phải chết trong tay Hoàn Nhan Vương Phủ hay không?.
Nàng cũng không được gặp phụ thân, nàng không biết phụ thân có an toàn hay không, liệu phụ thân có làm việc gì nguy hiểm hay không?.
Sau này... nàng rốt cuộc được thả ra ngoài, cái này tất nhiên là nhờ Tây Thi chỉ là nàng không biết, nàng cũng không hiểu.
Sau khi được thả ra, nàng liền đi tìm phụ thân, sau đó nàng quen Quách Tĩnh dù sao trong khoảng thời gian đó Quách Tĩnh vẫn ở xung quanh thành Yến Kinh.
Khoảng thời gian ở cùng Quách Tĩnh, là khoàng thời gian nàng không biết làm sao.
Nàng có thể coi là con gái Dương gia, Quách Tĩnh lại là nam nhân Quách gia, Dương Thiết Tâm thật sự tận lực muốn nàng gả cho Quách Tĩnh, nàng không thich Quách Tĩnh nhưng lại không dám làm trái ý phụ thân, nếu không phải Quách Tĩnh thực sự trốn tránh mấy việc tình cảm này, Mục Niệm Từ cũng không biết hiện nay mình làm sao nữa.
Sau khi Quách Tĩnh rời đi đến Đào Hoa Đảo, Mục Niệm Từ ở gần phụ thân tại phụ cận Yến Kinh, việc tiếp theo thì Vô Song cũng biết, chính là lúc Mục Niệm Từ bị cuốn vào màn kịch của Thiên Đạo.
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!