THANH TRIỀU NGOẠI SỬ 3 - Chương 29: Phượng cầu hoàng

97 lượt xem

Vài năm sau. Ở một học đường bên cạnh Tây hồ, viện trưởng mời được một vị khách đặc biệt đến giảng giải luận ngữ.
Người đàn ông mặc y phục trắng chậm rãi bước vào học đường, đến bên sập, đưa tay định nhấc quyển sách chợt đụng phải tách trà làm đổ nước trà ra bàn.
Người đàn ông ngó thấy các học sinh cười cười, cũng mỉm cười bảo đám học sinh:
- Nói về luận ngữ, Tử viết: “Chánh giả! Chánh dã! Tử suất dĩ chánh, thục cảm bất chánh!"
Chàng ta nhặt tách trà đặt ngay ngắn lên bàn rồi tiếp tục nói:
- Nói đến chữ “chánh” này, hiểu cho đơn giản một chút, nghĩa là nói đến hành vi chánh trực của những kẻ bề trên, nếu những kẻ bề trên đàng hoàng đứng đắn, và nhất là đoan chánh, thì thuộc hạ của họ sẽ không người nào dám không đoan chánh.
Chàng ta ngừng thêm một chút nữa, chỉ vào tách trà nói tiếp:
- Các vị hãy nhìn tôi và tách trà này, lúc nãy tôi, một kẻ lớn tuổi hơn, nhưng đã làm việc bê tha, không cẩn thận, đã đụng phải tách trà này, thì nếu như trước mặt các vị có tách trà tất nhiên có thể làm đổ nó, tôi không thể phê bình các vị được, bởi vì bề trên không đúng đắn thì dưới ắt phạm sai lầm. Cho nên, Tử nói nếu bề trên đúng đắn thì thuộc hạ không ai là dám không đoan chánh.
Người đàn ông nói đến đây lấy trong tay áo ra quyển Trinh Quán Chính Yếu, đặt lên bàn nói:
- Trong quyển sách này, Đường Thái Tông viết: “vấn đề trị quốc cũng giống như trồng cây, cội rễ không lung lay lá cành hẳn sum suê.” Câu này có nghĩa là người lãnh đạo phải là những người tuyệt đối nghiêm chỉnh, để làm gương cho bề dưới. Vì những người lãnh đạo là những người có ảnh hưởng trực tiếp đến bề dưới, tác động trực tiếp đến hành vi của bề dưới…
Một canh giờ sau.
Người đàn ông vận y phục trắng đó cất bước dọc theo bờ hồ, bấy giờ trời đã về chiều, mấy hàng liễu đứng ngả bóng mình trầm mặc mà quyến rũ dưới trời hoàng hôn. Lúc chàng đi đến cầu Tây Lâm, chàng thấy Sách Ngạch Đồ đang cùng một đứa bé trai thả diều, đứa bé mắt to và sáng, mày thẳng, khuôn mặt tuấn tú và lanh lợi. Chàng nghe thằng bé nói với Sách Ngạch Đồ:
- Sách thúc thúc, thúc xem con diều của con bay cao không? Cha nói con diều sáo này rất đặc biệt, trên đời chỉ có một con duy nhất nên con phải cẩn thận khéo làm nó đứt dây bay mất.
Sách Ngạch Đồ cười, gật đầu. Người đàn ông áo trắng bước lên cầu Tây Lâm, đi đến bế đứa bé lên, ôm nó trong tay, nó cũng ôm lấy chàng. Đã lâu rồi Sách Ngạch Đồ không gặp người đàn ông này, chàng đứng nhìn người đàn ông ôm thằng bé, thấy khuôn mặt của người đàn ông đó hiện nét dịu hiền của một người làm cha, tràn đầy tình yêu thương.
- Đã một năm không gặp, Sách huynh vẫn khỏe chứ?
Người đàn ông nhìn Sách Ngạch Đồ và hỏi, đoạn đặt thằng bé xuống để nó tiếp tục thả diều.
Sách Ngạch Đồ vẫn giữ nguyên nét cười, đáp:
- Ta vẫn như cũ, còn huynh và gia đình thế nào?
Người đàn ông mỉm cười, nhìn bên kia bờ hồ. Sách Ngạch Đồ cũng nhìn bên kia bờ hồ, một thiếu phụ mặc y phục màu hồng phấn đang giặt đồ. Lúc nãy Sách Ngạch Đồ có đến gặp nàng, chàng nhận thấy diện mạo của nàng đã khá hơn trước, không, phải nói là vạn phần tươi đẹp hơn trước, dáng người thon thả, như hồi còn thiếu nữ, khuôn mặt trái xoan thanh tú, mi dài, mắt mộng ướt… Nàng như không hề có dấu vết của thời gian sau khi tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Hai người nhìn thiếu phụ một hồi lâu, Sách Ngạch Đồ nói:- Lúc nãy ta đến chào nàng ấy, hình như nàng ấy vẫn chưa lấy lại được trí nhớ?
Người đàn ông gật đầu, Sách Ngạch Đồ hạ giọng:
- Thế này cũng không hẳn là chuyện không tốt, thật lòng ta lại mong nàng ấy mãi mãi như thế này, tốt cho bản thân nàng ấy, lại tốt cho huynh.
Người đàn ông im lặng. Lời của Sách Ngạch Đồ khiến chàng nhớ lại lần đầu gặp nàng sau bao năm xa cách, tâm trạng của chàng vừa vui mừng vừa xốn xang khôn tả. Chàng đã không ngăn được cúi xuống hôn nàng trước mặt Sách Ngạch Đồ. Trong một phút, chàng đã tưởng chừng như đang ôm cả thế giới trong tay. Chàng đã nghe thấy bờ vai nàng đang run rẩy trong đôi tay mình run rẩy, nghe thấy được trái tim nàng đang đập thật khẽ, và chàng tự hỏi có phải đấy chính là phút giây mà chàng đã đợi chờ suốt những ngày tháng xuân xanh?
Sách Ngạch Đồ dứt lời tiếp tục cùng đứa bé chơi thả diều trên cầu Tây Lâm.
Người đàn ông đi sang bên kia cầu, tiến lại gần thiếu phụ. Bấy giờ nàng đã giặt xong thau đồ, đang ngồi dựa vào một thân cây đào nhìn những cánh hoa rơi tán loạn trong gió. Nàng ngồi lặng thinh, tư tưởng như đang đắm chìm trong dòng nước ký ức, chầm chậm trôi chảy, trôi chảy, trôi chảy trong ấy...
Chàng đến ngồi bên nàng. Nàng nói:
- Không hiểu sao gốc cây này có tình cảm đặc biệt với muội.
- Vì hồi còn nhỏ muội rất thích chơi đánh đu dưới tán cây này.
Người đàn ông đáp, và chàng nhìn lên tán cây, trong đầu chàng như nhìn thấy cái cảnh nàng ngồi trên xích đu, dưới tán cây này, hai sợi xích quay đều giữa hư không. Còn chàng đã đứng nhìn nàng giữa cơn mưa hoa, từng cánh hoa phiêu lãng ngập đất trời, một vài cánh hoa đậu trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy xuân tình ấm áp của nàng.
- Không biết lúc trước muội là người thế nào, huynh kể muội nghe, được chăng?
Thiếu phụ nói.
- Lúc còn bé – Người đàn ông nói - Muội rất thân thiết với huynh, đặc biệt thân thiết, huynh hay cõng muội trên lưng, muội là một đứa bé rất đặc biệt, lúc nào cũng khiến mọi người yêu quý vì sự vui vẻ, tích cực.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k