LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ăn thịt người ở Quảng Châu, các cô gái bị biến thành nồi lẩu của người

4.579 lượt xem
Ngày 2 tháng 1 năm 2009, Trân Trân (tên nhân vật đã được giấu) - một cô bé mới 4 tuổi đã vĩnh viễn rời xa thế giới này, hơn thế nữa còn ra đi bằng phương thức vô cùng bi thảm… 8 giờ sáng định mệnh hôm đó, ông nội có việc phải ra ngoài nên đã giao Trân Trân cho người hàng xóm quen thuộc là dì Phương, nhờ dì trông coi con bé một lát. Nhà dì Phương có mở cửa hàng nhỏ, ngoài việc bán hàng thì dì còn phải làm ít việc khác nên dẫn đến lơ là Trân Trân. Đến khoảng 9 giờ, ông nội về nhà không nhìn thấy cháu gái, hỏi dì Phương cũng bảo là không biết, đi xung quanh tìm kiếm mãi mà vẫn chẳng thấy đâu. Tới 11 giờ trưa, bà nội Trân Trân tan làm về nhà, biết được tin cháu mình mất tích thì hoảng hốt đến từng gia đình trong khu hỏi thăm, không chỉ hỏi người lớn mà cũng hỏi cả những đứa trẻ thường ngày chơi cùng Trân Trân. Kết quả mấy người lớn đều nói từ sáng chưa hề gặp Trân Trân, bọn nhỏ cũng bảo cả ngày rồi không thấy Trân Trân ra ngoài chơi. Một bà lão ngồi ở đầu hẻm có nói bà ngồi ở đây sáng đến giờ không thấy Trân Trân đi ra ngoài. Nghe được lời này, bà nội bé thoáng an tâm, nếu như vậy thì có lẽ con bé chỉ đang ở đâu đó quanh khu thôi. Trong con ngõ nhỏ này có vài ngôi nhà bỏ trống không người ở, nếu hàng xóm nói không thấy Trân Trân thì chắc là con bé không cẩn thận chạy vào đó rồi. Bà nội sẽ không bao giờ nghĩ đến khả năng cháu gái mình đã bị sát hại, với sự mong đợi bất an, bà lần lượt đi đến các phòng này kiểm tra từ trên xuống dưới, một bên kiếm tìm một bên không ngừng gọi tên Trân Trân. Nhưng mà, dẫu bà có gọi đến khàn cả cổ họng thì vẫn không được nghe giọng nói của cô cháu gái. Người nhà sốt ruột đứng ngồi không yên, nhanh chóng trình báo vụ việc lên công an. Khoảng 12 giờ trưa, cảnh sát chạy đến hiện trường cùng người nhà Trân Trân lục soát hết tất cả ngôi nhà trong ngõ nhưng vẫn như cũ không thấy tung tích của bé. Tuy nhiên thông qua các cuộc thăm hỏi nho nhỏ, cảnh sát lưu ý đến một gã đàn ông tên là A Lương, dân trong khu phản ánh tinh thần gã này có chút vấn đề, nhiều lúc còn nói khùng nói điên. Cảnh sát cho rằng A Lương có đầy đủ khả năng để tấn công người khác. Sau khi điều tra kỹ hơn thì biết được A Lương này cả ngày không hề bước ra khỏi căn phòng trọ số 34, tương đối khả nghi. Vào lúc 4 giờ chiều, bà nội Trân Trân cùng người bạn đồng hương và một vị cảnh sát đi tới trước cửa nhà A Lương. Cánh cửa sắt gỉ sét đóng chặt, mọi người đứng ở ngoài cố đẩy cửa vào, gã A Lương nghe được động tĩnh thì chạy ra chống tay chặn cửa. Hành vi của gã càng trở nên đáng ngờ hơn bao giờ hết, thế là mọi người dùng hết sức phá cửa ra. Cửa bị bật tung, sắc mặt A Lương lạnh tanh không có chút biểu cảm trơ mắt nhìn ba người, cảnh sát liếc mắt nhìn thì phát hiện cạnh cửa có một tấm thảm ướt, nghi hoặc đến gần sờ thử thì thấy tay bị dính thứ chất lỏng màu đỏ tươi rất giống máu người. Người đồng hương quan sát rồi quay sang nói với bà nội Trân Trân: “Cháu gái của bà… chỉ sợ là không cứu được rồi.” Cảnh sát lập tức khống chế A Lương rồi đi xung quanh phòng khám xét. Trong phòng đồ đạc bừa bộn như một bãi rác, chỉ có đèn, nồi cơm, tủ lạnh với mấy thứ đồ điện khác. Trên giường quần áo lẫn lộn chất đống như núi nhưng không có bóng dáng của Trân Trân, gầm giường cũng không. Cuối cùng, ánh mắt của người cảnh sát quét đến cánh cửa của chiếc tủ lạnh mini, nhưng kích thước của nó khá nhỏ, căn bản không thể cất chứa thân thể của một cô bé 4 tuổi. Mà đến khi mở cửa tủ lạnh ra, xuất hiện trước mắt anh lại là một thi thể đã bị chia thành nhiều k.h.ú.c, đầu cũng bị chặt ra khỏi người. Qua giám định, kết quả cho thấy thi thể này là của Trân Trân, cô bé bị chặt thành 8 k.h.ú.c và có 6 k.h.ú.c được tìm thấy trong tủ lạnh. Sau, A Lương khai rằng 2 k.h.ú.c còn lại đã bị gã cắt ra thành nhiều miếng để làm món “lẩu thịt người” chấm nước tương ăn. Còn 6 k.h.ú.c thì để trong tủ lạnh dùng sau này ăn dần dần. Tin tức truyền ra, có hai người hàng xóm không hẹn mà cùng nhắc tới: “Gã này tâm lý rất biến thái, có một tối xem TV ở đầu ngõ, nội dung nói về những người đã tử trận trong chiến tranh, tự nhiên gã ta nói một câu: Thật ra, thịt người ăn rất ngon.” Lúc ấy ai cũng nghĩ gã bị điên rồi, hiện tại vụ án này rùm beng lên mới giật mình phát hiện, năm gần đây có mấy người tới thuê nhà báo là con của họ mất tích, có lẽ mọi chuyện đều liên quan đến gã A Lương. A Lương này là người từ vùng khác chuyển tới, khi đó mới 30 tuổi, tính tình quái gở và hầu như không giao lưu với ai cả. Cho nên ngoại trừ chủ cho thuê nhà của gã thì người dân trong ngõ nhỏ không ai biết tên của gã. Mọi người chỉ biết trước đây gã từng làm công cho một xưởng may ở khu lân cận, sau lại nghỉ việc ở xưởng, về nhà tự làm quần áo kiếm sống. Khi A Lương bị bắt, rất nhiều hàng xóm xung quanh đến vây quanh gã ta, mắng gã là đồ ma quỷ, biến thái, ngược lại A Lương bình tĩnh lạ thường và không hề tỏ ra hoảng sợ, càng không có những phản ứng kích động, im lặng không nói một lời. Có một người hàng xóm tiết lộ A Lương thích mặc quần áo phụ nữ. Gã từng thích thú trong những bộ váy, thậm chí mặc nội y đi rêu rao khắp nơi. Người ở phòng 33 bên cạnh cho biết: “Gã này thích thu gom quần áo phụ nữ về nhà, cũng không biết là nhặt được hay lấy trộm của người ta.” Một cô gái trẻ tuổi nói rằng: “Ngày thường lúc gặp mặt, gã ta hay ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tôi nhưng tuyệt nhiên không gây ra bất kì hành vi mạo phạm nào.” Sau cái chết đau lòng của Trân Trân, ông bà nội vô cùng tự trách, cả ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, cứ thấy người quen lại bật khóc nức nở rồi nói: “Con bé bị con quỷ ấy chặt ra, máu thịt lẫn lộn, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt…” (Đây là một câu chuyện có thật xảy ra năm 2009 tại tỉnh Quảng Châu

- Bíu -
5
10 sao / 2 đánh giá
5 sao - 2 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 2 đánh giá
Bình luận
hay
9 2
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư