Nêu cảm nhận về đoạn văn sau:
''Ngày Tết, Mị cũng uống rợu. Mị lén lấy hũ rợu, cứ uống ừng ực từng bát. Rồi say, Mị lịm mặt ngồi đấy nhìn mọi ngời nhảy đồng, ngời hát, nhng lòng Mị thì đang sống về ngày trớc. Tai Mị văng vẳng tiếng sáo gọi bạn đầu làng. Ngày trớc, Mị thổi sáo giỏi. Mùa xuân này, Mị uống rợu bên bếp và thổi sáo. Mị uốn chiếc lá trên môi, thổi lá cũng hay nh thổi sáo. Có biết bao nhiêu ngời mê, ngày đêm đã thổi sáo đi theo Mị.
Rượu đã tan lúc nào. Ngời về, ngời đi chơi đã vãn cả. Mị không biết, Mị vẫn ngồi trơ một mình giữa nhà. Mãi sau Mị mới đứng dậy, nhng Mị không bớc ra đ-ờng chơi, mà Mị từ từ bớc vào buồng. Chẳng năm nào A Sử cho Mị đi chơi tết. Mị cũng chẳng buồn đi. Bấy giờ Mị ngồi xuống giờng, trông ra cái cửa sổ lỗ vuông mờ mờ trăng trắng. Đã từ nãy, Mị thấy phơi phới trở lại, trong lòng đột nhiên vui sớng nh những đêm Tết ngày trớc. Mị trẻ lắm. Mị vẫn còn trẻ. Mị muốn đi chơi. Bao nhiêu ngời có chồng cũng đi chơi ngày Tết. Huống chi A Sử với Mị, không có lòng với nhau mà vẫn phải ở với nhau ! Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc này, Mị sẽ ăn cho chết ngay, chứ không buồn nhớ lại nữa. Nhớ lại chỉ thấy nớc mắt ứa ra. Mà tiếng sáo gọi bạn yêu vẫn lửng lơ bay ngoài đường.''