Tôi là một con đường, một con đường nhỏ thôi, nhưng cũng khá lớn tuổi rồi.
Hàng ngày đi qua tôi là bao nhiêu con người với biết bao bước chân khác nhau. Tôi ôm ấp những bước chân ấy trong lòng đầy yêu mến!
Tôi có một thú vui, đó là mỗi buổi sáng thức dậy, nghe tiếng chân của các bác trong hội người cao tuổi, vừa đi bộ tập thể dục, vừa chuyện trò rôm rả, vui vẻ mà tình cảm biết bao. Lúc đó tôi thấy tâm hồn mình thư thái, dễ chịu, tôi khẽ vươn vai, lấy sức để chuẩn bị tinh thần giữ an toàn cho mọi người tới giờ đi học, đi làm. Vì đó luôn là thời khắc căng thẳng nhất trong một ngày của tôi.
Mỗi buổi chiều về, tiếng người đi chợ gọi nhau, những bước chân vui đầy no ấm, đi qua tôi, cho tôi những cảm xúc thật ấm lòng.
Buổi tối, đám trẻ đùa nhau tung tăng chạy nhảy, tôi say mê ngắm những Thiên thần bé nhỏ, và lắng nghe từng bước chân để kịp nâng đỡ mỗi khi có Thiên thần nhỏ nào bị ngã. Những lúc đó tôi thấy mình trẻ lại vì những niềm vui. Tôi thấy tuổi già của mình vẫn còn có ích.
Nhưng cũng có những lúc tôi bất lực và buồn bã, đó là có lần, một cô gái bị người yêu phụ bạc, bước chân quay về đầy ắp âu lo, mỏi mệt và buồn phiền. Ông lão như tôi bỗng ước muốn được hóa thành con người để chở che, an ủi. Nhưng tôi chỉ là một con đường, tôi chỉ có thể che chở cho cô ấy bình yên về đến nhà thôi. Và tôi hiểu ra rằng: lúc tôi đau khổ nhất, chính là lúc tôi không thể giúp đỡ được những người mà tôi yêu mến!
Còn bây giờ đêm đã về khuya. Các anh chị công nhân dọn dẹp, quét đi bụi bẩn và lá rụng làm cho tôi trở nên sạch sẽ, thoáng mát. Tôi vươn vai ngáp dài, chắc cũng phải ngủ một chút cho một ngày mới đầy vui vẻ sắp bắt đầu. Sáng mai, tôi sẽ lại được sống một ngày ngập tràn tình yêu và hạnh phúc!
Tôi yêu tất cả mọi người!
xin mọi người cho mik xin nội dung