Từ việc nhận ra và yêu quý đôi bàn tay của mình, nhân vật "tôi" còn có những liên tưởng suy nghĩ nào? Điều đó cho em hiểu gì về nhân vật tôi?NHỮNG NGÓN TAY Từ hôm đó, tôi có thói quen ngắm nghía hai bàn tay của mình. Trước nay, tôi chưa bao giờ quan tâm đến chúng. Tôi sai bảo hai bàn tay làm cái này cái nọ, chép bài, gọt bút chì, gãi lưng, đấm nhau với tụi bạn, giật tóc con Mận, đem chiếc ghế từ chỗ này sang chỗ khác, và thường là tôi quên mất chúng. Bây giờ ngồi phơi nắng một mình ngoài vỉa hè, tôi mới có thì giờ ngắm hai bàn tay của mình. Có bao giờ bạn nhìn ngắm hai bàn tay của bạn không? Nếu có lần nào bạn nhìn ngắm hai bàn tay của bạn, bạn sẽ thấy chúng thật là ngoan. Bạn không cần nói ra miệng, bạn chỉ ra lệnh trong đầu thôi, chẳng hạn như "Đưa lên", bàn tay sẽ nghe lời bạn ngay tức khắc. Cả hai bàn tay cùng đưa lên nếu bạn muốn cả bàn tay trái lẫn bàn tay phải cùng nghe lời. Nếu bạn muốn chúng nắm lại, chúng sẽ chỉ nắm lại. Bạn bảo "tụi bay đứng im, chỉ ngón tay cái nhúc nhích thôi", ngón tay cái sẽ nhúc nhích trong khi những ngón tay còn lại không dám cựa quậy. ...Khi săm soi hai cái hoa tay trên ngón cái và ngón áp út ở bàn tay phải, tôi yêu hai ngón tay này quá, thậm chí có chút gì đó tự hào... Những ngón tay còn lại, tôi cũng yêu, yêu nhiều hơn là đằng khác, theo kiểu bố mẹ yêu những đứa con không may. Tôi lẩn thẩn nghĩ nếu sau này tôi lớn lên, lấy vợ và sinh được mười đứa con tôi sẽ cố yêu mười đứa như nhau dù chắc chắn trong mười đứa đó đứa kém thông minh sẽ kém thông minh hơn đứa thông minh, đứa kém xinh đẹp sẽ kém xinh đẹp hơn đứa xinh đẹp. (Trích Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh, Nguyễn Nhật Ánh, Câu 4. Từ việc nhận ra và yêu quý đôi bàn tay của mình, nhân vật "tôi" còn có những liên tưởng suy nghĩ nào? Điều đó cho em hiểu gì về nhân vật tôi? |