Vì sao người con nói rằng: "Dù chưa một lần mẹ nói yêu con nhưng bấy nhiêu đó thôi con cũng biết rằng mẹ yêu con nhiều lắmVì sao người con nói rằng: "Dù chưa một lần mẹ nói yêu con nhưng bấy nhiêu đó thôi con cũng biết rằng mẹ yêu con nhiều lắm ----- Nội dung dịch tự động từ ảnh ----- DOI BAN TAY Ngày còn nhỏ, con thích nhất là cẩm đôi bàn tay của mẹ áp vào má, vuốt lên tóc con. Lớn thêm chút nữa, khi con bắt đầu nhận thức được thế giới xung quanh thì đôi bàn tay ấy đã chai sẳn với những lớp nám đen, phía dưới lớp da là những vết chai cứng ngắt. Vậy mà con vẫn không thấy mẹ than phiền khi con hỏi: “Mẹ ơi mẹ không lo lắng gì về đôi tay chai sần của minh sao?". Mẹ dịu dàng bảo: “Tay mẹ chai để đổi lấy tay con mịn đẩy!". Nói rồi mẹ lại ôm con vào lòng. Không quản ngại khó khăn, đôi tay ấy làm đủ mọi chuyện tử nấu cơm, đan thêu quần áo đến băm chuỗi nếu chảo cho heo ăn, cuốc đất, làm ruộng. Vết chai này nối tiếp vết chai khác làm tay mẹ ngày càng dày hơn, thô hơn. Mẹ biết không, nhiều lúc con ganh tị với nhỏ bạn khi đôi tay của mẹ bạn trắng và đẹp hơn tay mẹ. Nhưng thời gian đã làm con lớn khôn, tình yêu thương của mẹ đã nuôi con trưởng thành, và cuối cùng con cũng nhận thức được đổi bản tay chai sản của mẹ là đôi bàn tay đẹp nhất và ẩm áp nhất. Lần đầu tiên đi học, đôi tay mẹ đã dắt con, lúc con bị vấp ngã cũng là đối bàn tay ấy nâng con dậy, khi con ổm thì chính đôi bản tay nhọc nhằn sớm hôm ấy đã thức suốt đêm chưởm khăn nóng, sở trán con, và khi con hư thì đổi bản tay của mẹ đã dạy con nên người. Đôi bản tay ấy dù là ôm con, dù là nâng niu con nhưng không bao giờ bao che cho những lỗi lầm của con. Đôi bàn tay của mẹ đã dạy cho con cách yêu thương, cách sống tự lập, cách đương đầu với khó khăn thử thách dù là trong cô độc. Chính đổi bản tay của mẹ đã âm thẩm đứng phía sau tiếp thêm sức mạnh cho con, giúp con vượt qua mọi trở ngại. Khi con thất bại, đôi bản tay của mẹ luôn ở bên cạnh con, động viên khích lệ: “Một lần ngã là một lần bớt dại con à!". Khi con thành công, đổi bản tay của mẹ ôm ấp con và nói: “Cổ lên con nhé!". Dù chưa một lần mẹ nói yêu con nhưng bấy nhiêu đỏ thôi con cũng biết rằng mẹ yêu con nhiều lắm. Bụi thời gian có thể làm phai mở đi tất cả nhưng làm sao có thể làm vơi đi nỗi nhọc nhằn vất vả đã in hằn lên đôi bàn tay ấy phải không mẹ? Con sẽ cố gắng, cố gắng thật nhiều để đạt được thành công trong học tập và trong cuộc sống. Con sẽ không làm mẹ phải thất vọng. Con hứa với mẹ là con sẽ làm được. Chắc chắn thể phải không mẹ, bởi con đã được thừa hưởng tỉnh nhẫn nại và kiên cường tử mẹ. |