Hãy nêu nội dung chính của đoạn văn sau:Cầu 1: Hãy nêu nội dung chính của đoạn văn sau: Thiều bò xuống chân núi mà tôi chưa muốn về nhà. Tôi sợ khoảng thời gian cùng cho mục chồng lầu sở con bò cái của bà. Lúc ấy không dễ chịu chút nào. Tôi lùa đàn bò vào chuồng luôn phải để con bò của mẹ chồng đứng gần bờ tường chỗ máng ăn. Bà sẽ vga vào cải mảng mà sờ khắp người nỏ xem có no không, có bị sút sát gì không. Bà sự đàn này lên đường đi gặp tổ tiên mà con bò của mình bị làm sao thì lại khó nhận S thà của người ta gảy gà người không gảy thì đấy không phải tổ tiên ngươi – Gà của người ta gây gà của người đáp thì đẩy mới là tổ tiên người...” Bà lầm nhằm lời hát chỉ duờng trong bài khèn của người Mông tiễn người quá cố về với tổ tiên. Điều cầm kỵ, không được cắt lên bài khèn ca khi không có người qua đời. Bà không phải là thầy cũng nên không dám cất lời, nhưng và muốn gặp tổ tiên lắm rồi nên không dùng được. Đảng lẽ chỉ được nghĩ thôi, ấy thế mà cái ý nghĩ ấy mạnh quá nên nó lại thành thủ lầm nhầm của người già. Chiều nào tôi cũng phải nhìn đến cái mặt mẹ chồng nên mới bắt gặp, Tài thừa biết không được nói điều này với ai, nhưng dẫu sao cũng không giữ mãi được nên đã nói với chồng. “Này, không được nghĩ thể, không được nổi thế nhé. Mình mong nhà có lời khèn ca “Không phải thể. Nhưng đủng là mẹ lẩm nhẩm mà.” Chồng chỉ nói vậy thôi. Thế có nghĩa là không được phép nhắc lại điều ấy nữa. Vậy là từ hôm ấy, lúc tôi dong đàn bò về thường không thấy chồng ở nhà. Tôi biết vậy mà không phải vậy. Lúc lầm nhầm câu hát cúng, mẹ chồng đã để một con cáo cáo chết trong dày đại vảy rồi. Điều mà ai cũng biết, khi muốn cất lên bài khèn ca thì phải có người qua đời, bất quả thì có con cào cào chết thay thế. Mẹ chồng đã gần tâm mươi tuổi. Dễ đến hai chục năm nay bà chờ ngày gặp tổ tiên mà vẫn chưa đi được. Tôi không biết mình thích hay không thích ngày bà về với tổ tiên. Từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ phải chứng kiến ngày ấy với bất kỳ ai. Mặc dù tù khi về đây được các bà thím dạy rất nhiều việc phải làm trong ngày ấy nếu mẹ chồng, bố chồng hay người nhà chồng nằm xuống. Kỳ lạ, họ nhà chồng lại rất thọ. Bao nhiêu người rất già mà chưa đi gặp tổ tiên...” của nhi ,,iA 1 L) : |