Trong cuộc chiến với người lái đò, Sông Đà hiện lên: Còn xa lắm Mới đến cái thác dưới. Nhưng đã nghe thấy tiếng nước réo gần Mãi lại, rét to Mãi lên. Tiếng nước thác nghe như là oán trách gì, rồi lại như là van xin, rồi lại như khiêu khích, giọng gần Mà chế nhạo. Thế rồi nó rỗng lên như tiếng hàng ngàn con trâu Mộng đang lồng lộn giữa rừng vầu rừng tre nứa nổ lửa, đang phá tuông rừng lửa, rừng lửa cùng gầm thét với đàn trâu da cháy bùng bùng .... Nhưng khi đã qua những ghềnh thác, dòng sông lại hiện lên: Con sông Đà tuôn dài tuôn dài như Một áng tóc trữ tình, đầu tóc chân tóc ẩn hiện tro Mây trời Tây Bắc bung nở hoa ban hoa gạo tháng hai và cuồn cuộn Mà khỏi núi Mèo đót nương xuân. Tôi đã nhìn say sưa làn Mây Mùa xuân bay trên sông Đà, tôi đã xuyê qua đám Mây Mùa thu mà nhìn xuống dòng nước sông Đà. Mùa xuân dòng xanh ngọ bích, chứ nước sông Đà không xanh màu xanh canh hến của sông Gâm, sông Lô. Mù thu, nước sông Đà lừ lừ chín đỏ như da Mặt Một người bầm đi vì rượu bữa, lừ lừ cái Màu đỏ giận dữ ở Một người bất Mãn bực bội gì Mỗi độ thu về… (Trích Người lái đò sông Đà - Nguyễn Tuân - SGK Ngữ văn 12, trang 152) Cảm nhận về vẻ đẹp của sông Đà qua hai đoạn văn trên, từ đó nhận xét về nghệ thuật viết tùy bút của Nguyễn Tuân. .".