" Có phải chúng ta đang ngay cung hơn. Chúng ta gặp nhau qua email, tin nhắn, chúng ta đọc blog hay những câu status trên Facebook của nhau mỗi ngày, chúng ta tưởng đã hiểu hết về nhau mà không cần thốt nên lời. Có phải vậy chăng? Có phải chúng ta cũng như loài cá heo có thể giao tiếp với nhau bằng sóng siêu âm. Tiếng nói của con người dùng để làm gì nếu không phải để thổ lộ, để giãi bày, để xoa dịu. Nếu muốn được hiểu thì phải được lắng nghe. Nếu muốn được lắng nghe thì phải nói trước đã. Vậy thì còn ngần ngừ chi nữa, hãy nói với nhau đi. Nói với ba, với mẹ, với anh chị với em, với bạn bè... Đừng chat, đừng email, đừng post lên Facebook của nhau, hãy chạy đến gặp nhau, hay ít nhất hãy nhấc điện thoại lên, thậm chí chỉ để gọi nhau một tiếng “...ơi” dịu dàng". (Phạm Lữ Ân, Nếu biết trăm năm là hữu hạn, NXB Hội Nhà văn) a. Xác định phương thức biểu đạt chính của đoạn trích trên. b. Đoạn văn bản trên đề cập đến vấn đề gì? c. Theo tác giả thì chúng ta" hãy nói với nhau" như thế nào?