Nữ bác sĩ Đặng Thùy Trâm trong cuốn nhật kí của mình đã từng viết: “Chỉ có trái tim yêu thương mới gieo mầm hạnh phúc”. Thông qua việc phân tích một nhân vật trong truyện ngắn “Chi là em gấu đi lạc" của tác giả Võ Thu Hương, em hãy làm rõ chủ đề được gợi dẫn ở trên. CHỈ LÀ EM GẤU ĐI LẠC Em Su đi học về, mặt buồn buồn mách chị Hai, trên đường em đi về gặp một em gấu bông đi lạc. Ai đó đặt em ngồi dưới gốc cây bằng lăng nhưng vẫn bị ướt nhẹp vì lúc đó trời mưa to, rất to. Em nói hà vú dừng chân đề mang em về nhưng bà không chịu, giục về nhanh kẻo ướt. Bà sợ em sẽ bị ốm. Giờ nghĩ tới em gấu mà buồn quá, hẳn em lạnh lắm rồi. Em muốn tự ra bế em ấy về nhưng không dám, vì em là con nít mà. Con nit thì đâu được tự đi ra đường, rủi bị bắt cóc thì sao? (...)Lúc em đi về, em cứ ngoái nhìn theo em gấu miết. Em chỉ sợ nhỡ có cô mèo, chú chó nghịch ngợm nào đó đi ngang trêu chọc ngoạm em một phát thì đau lắm. Có khi em lại còn bị gãy lìa tay chân, sút sẹo tùm lum. Chủ nhân của em gấu ấy chắc cũng cùng tuổi tụi mình hoặc gần gần tuổi mình. Chắc bạn ấy đang rất đau lòng vì lạc mất em gấu... Khi kể cho chị nghe về em gấu bông đi lạc. giọng em Su như có lửa râm ran. Em ngồi hình dung ra tất tần tật những rủi ro mà em đi lạc có thể gặp phải. Trong phút chốc mẹ ngồi nhặt rau gần đó nghe lỏm được, có suy nghĩ không phải em đang kể chuyện về một em gấu bông mà là về một bạn nhỏ nào đó có tâm hồn đồng điệu, gáu biết đau, biết buồn. Lần đầu tiên mẹ thấy một cô gái năm tuổi có tâm trạng nóng ruột vì một ai đó như thế. Nó khiến cho người lớn mũi lòng tan chảy luôn chứ chẳng chơi.