Đoạn trích trên diễn tả suy nghĩ của ai, trong hoàn cảnh nàoPhần I (7 điểm) Dưới đây là những đoạn trích trong văn bản “Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê: Cuộc sống ở đây đã dạy cho chúng tôi thế nào là sự im lặng. Sự im lặng từ sáng đến giờ không bình thường. Cải không bình thường đó đang đến. Tiếng máy bay trinh sát rè rè. Phản lực gầm gào theo sau, hai thứ tiếng đó trộn lẫn vào nhau, rót vào tai con người một cảm giác khó chịu và căng thẳng. 4. (Ngữ văn 9, tập 2, NXB Giáo dục, Năm 2018) Câu 1: Đoạn trích trên diễn tả suy nghĩ của ai, trong hoàn cảnh nào? Những suy nghĩ của nhân vật giúp em hình dung gì về công việc mà nhân vật phải thực hiện. Câu 2: Phép liên kết nào dược tác giả sử dụng chủ yếu trong ba câu dầu của đoạn trích? Chỉ rõ từ ngữ dùng làm phương tiện liên kết. Câu 3: Theo em, cái không bình thường đó đang đến mà nhân vật nhắc đến ở đây là gì? Câu 4: Dù sống trong hoàn cảnh gian khổ, khó khăn như vậy, vẻ đẹp tâm hồn của nhân vật tôi lại cảng ngời sáng. Hãy viết đoạn văn khoảng 12 câu theo cách diễn dịch trình bày cảm nhận của em về vẻ dẹp tâm hồn của nhân vật tôi trong tác phẩm “Những ngôi sao xa xôi”. Trong đoạn văn có sử dụng phép nối dễ liên kết câu và câu phủ định. (gạch chân từ ngữ làm phép nổi và câu phủ định) Câu 5: Vì sao trong tác phẩm “Những ngôi sao xa xôi”, có lúc người kể chuyện xưng “tôi . lại có lúc xưng là “chúng tôi”? Kể tên một tác phẩm trong chương trình Ngữ văn THCS cũng có sử dụng ngôi kể như thế? Phần II: (3 điểm):Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu: Khi chúng ta chỉ nghĩ đến bản thân mình, cả thế giới xung quanh chỉ còn là những cái bóng... Và khi chúng ta cảm thấy cô đơn, chúng ta muốn tìm lấy một ai đó để bấu víu, thì chỉ chạm vào những chiếc bóng mà thôi. Nhưng nếu mỗi ngày, chúng ta chịu quan tâm và lắng nghe, thì chúng ta sẽ nhìn thấy được câu chuyện đời của mỗi người, ít nhất là những người thân thiết quanh ta, ta sẽ nhận ra mỗi người đều có một thân phận, những nỗi dau, những thất bại và sai lầm, những ước mộng không thành... Nhờ đó, những người quanh ta trở nên có thực, là những con người hiện hữu chứ không chỉ là những cái bóng. Và ta sẽ thấy mình không hề đơn độc trên thế giới này. Cũng như sự yêu thương là có thật. Khi mà nỗi cô đơn luôn rình rập chúng ta mỗi ngày, thì biết đâu trong một khoảnh khắc đầy may rủi của định mệnh, cái cảm giác không đơn độc ấy lại có thể cứu lấy cả một đời người! (Phạm Lữ Ân, Nếu biết trăm năm là hữu hạn..., NXB Hội nhà văn, 2016) Câu 1: Xác định phương thức biểu đạt chính của đoạn trích. Câu 2: Theo tác giả, vì sao “khi chúng ta cảm thấy cô đơn, chúng ta muốn tìm để bấu víu, thì chỉ chạm vào những chiếc bóng mà thôi” Câu 3: Khi mà nỗi cô đơn luôn rình rập chúng ta mỗi ngày, thì biết dâu trong một khoảnh khắc dẩy may rủi của định mệnh. cái cảm giác không đơn độc ấy lại có thể cứu lấy cả một dời người. Đó chính là sức mạnh của sự sẻ chia. Em hãy viết đoạn văn khoảng 2/3 trang giấy thi nêu chủ dễ kì diệu của sự sẻ chia. một ai đó |