Mẹ tôi bảo: con sống không nhất thiết phải làm vừa lòng tất cả bạn bè và chắc chắn bạn bè không bao giờ hài lòng về con dù con có làm gì đi nữa. Nhưng con cũng đừng sống để bạn bè phải chọn cách xa lánh con bởi vì:
Bố mẹ có thể nuôi con khôn lớn, yêu thương che chở cho con nhưng bạn bè mới là người dạy cho con trưởng thành.
Bố mẹ vì tình yêu thương với con mà đối xử thiên vị với con. Nhưng bạn bè là người dạy cho con cách sống công bằng.
Bố mẹ là mái nhà của con, là nơi bình yên của con nhưng khi con ra ngoài con không thể nào đơn độc được, con làm gì cũng cần phải có bạn bè.
Gia đình là tài sản có sẵn của con, con sinh ra đã có một gia đình, nhưng bạn bè là tài sản do chính hai bàn tay con tạo dựng nên. Nếu con không tạo dựng được những tài sản mang tên “bạn bè” thì con chính là người thất bại!
Và nếu suốt cả cuộc đời con không thể có bạn tốt thì điều đó không phải là lỗi của bạn mà là lỗi của chính con.
(Trích “Bỏ đi mà sống”, NXB Văn học)
Câu 1: Xác định ngôi kể và phương thức biểu đạt của đoạn trích trên?
Câu 2: Hãy chỉ ra các từ ngữ xưng hô có trong văn bản và nhận xét thái độ của người nói đối với người nghe trong cách xưng hô đó?
Câu 3: Em có suy nghĩ gì về câu nói: “nếu suốt cả cuộc đời con không thể có bạn tốt thì điều đó không phải là lỗi của bạn mà là lỗi của chính con”?
Câu 4: Người mẹ đã dạy cho con những bài học bổ ích gì?
Câu 5: Tìm và chỉ ra những phép liên kết có trong đoạn trích trên?