Hãy chỉ ra yếu tố tự sự và miêu tả trong các đoạn trích dưới đây:_____GIÚP VỚI Ạ ĐAG CẦN Ạ___________ Hãy chỉ ra yếu tố tự sự và miêu tả trong các đoạn trích dưới đây: Đoạn 1: Khốn nạn... Ông giáo ơi! Nói có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi về thì chạy ngay về, vẩy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đag ăn thì thk Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế mà thk Mục vs thk Xiên, hai thk chúng nó chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt hai chân nó lại. Bây h cu cậu mới biết là cu cậu chết! Này! Ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khôn! Nó cứ làm in như nó trách tôi, nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn bảo tôi rằng: " A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở vs lão như thế mà lão xử tôi như thế này?". Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu tuổi này rồi còn đánh lừa một con chó, nó ko ngờ tôi nỡ tâm lừa nó! Đoạn 2: Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm hoang mang của buổi tựu trường. Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong ság ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng. Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi chưa biết ghi và ngày nay tôi chưa nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã. Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần nhưng lần này tôi tự dưng thấy lạ. Cảnh vật xung quanh tôi đều thay đổi vì chính lòng tôi có sự thay đổi lớn: hôm nay, tôi đi học. Đoạn 3: Lão cố làm ra vui vẻ. Nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt của lão ầng ậng nước tôi muốn ôm choàng lấy lão mà oà lên khóc. Bây giờ tôi không xót xa năm quyển sách của tôi như trc nữa. Tôi chỉ ái ngại cho lão Hac. Tôi hỏi cho có chuyện: - Thế nó cho bắt à? Mặt lão tự nhiên co rúm lại. Những nếp nhăn xô lại vs nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu của lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc... Đoạn 4: Xe chạy chầm chậm... Mẹ tôi cầm nón vẫy tôi , vài dây sau tôi đuổi kịp. Tôi thở hồng hộc, và khi trèo lên xe, tôi ríu cả chân lại. Mẹ tôi vừa kéo tay tôi, xoa đầu tôi hỏi, thì tôi oà lên khóc rồi cứ thế nức nở. Mẹ tôi cũng sụt sùi theo: - Con nín đi! Mợ đã về với con rồi mà. Mẹ tôi lấy vạt áo nâu thấm nước mắt cho tôi rồi xốc nách tôi lên xe. Đến mấy giờ tôi mới kịp nhận ra mẹ tôi không còm cõi xơ xác quá như cô tôi nhắc lại lời người họ nội của tôi. Gương mặt mẹ tôi vẫn tươi sáng với đôi mắt trong và nước da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Hay tại sự sung sướng bổng được trông nhùn và ôm ấp cái hình hài máu mủ của mình mà mẹ tôi lại tươi đẹp như thuở còn sung túc? Tôi ngồi trên đệm xe đùi áp đùi mẹ tôi đào ngã vào cánh tay mẹ tôi thấy những cảm giác ấm áp để bao lâu mất đi bóng lại mơn man khắp da thịt. Hơi quần áo mẹ tôi và những hơi thở ở khuôn miệng xinh xắn nhai trầu phả ra lúc đó thơm tho lạ thường. Phải bé lại và lăn vào lòng một người mẹ áp mặt vào bầu sữa nóng của người mẹ để bàn tay người mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm và gãi rôm ở sống lưng cho mới thấy người mẹ có một êm dịu vô cùng. Từ ngã tư đầu trường học về đến nhà tôi không còn nhớ mẹ tôi đã hỏi tôi và tôi trả lời mẹ tôi những câu gì. |