Thượng đế lấy đất sét nắn ra con người. Khi Ngài nắn xong vẫn còn thừa ra một mẫu đất:
– Còn nặn thêm cho mày gì nữa, con người? – Ngài hỏi.
Con người suy nghĩ một lúc thấy mình đã đầy đủ tay, chân, đầu, rồi nói:
– Xin Ngài nắn cho con hạnh phúc.
Thượng đế đủ biết, biết hết nhưng cũng không hiểu được hạnh phúc là gì. Ngài trao cục đất cho con người và nói:
– Này, tự đi và nắn lấy cho mình hạnh phúc.
Câu 1) Phương thức biểu đạt chính của đoạn văn trên là gì?
Câu 2) Câu "Còn nặn thêm cho mày gì nữa, con người?" thuộc kiểu câu gì?
Câu 3) Hành động nói của câu "Còn nặn thêm cho mày gì nữa, con người?" là gì?