“Nguồn gốc cốt yếu của văn chương là lòng thương người và rộng ra thương cả muôn vật, muôn loài…”
(Ý nghĩa văn chương - Hoài Thanh, Ngữ văn 7, Tập 2, NXBGD, 2011, Tr.60)
Em hiểu ý kiến trên như thế nào? Hãy làm sáng tỏ qua tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương (Truyền kỳ mạn lục - Nguyễn Dữ), Bánh trôi nước (Hồ Xuân Hương) và đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích (Truyện Kiều - Nguyễn Du).