Viết lại đoạn văn mà nghĩa không đổiTrong cuộc đời của mỗi con người ai chẳng có lúc vô tình mắc lỗi. Và tôi cũng vậy, câu chuyện dù đã xảy ra khá lâu rồi nhưng đôi khi nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy day dứt áy náy. Trong lớp tôi có một bạn gái tên là Ngọc. Ngoại hình của bạn không được xinh xắn và bạn cũng không học giỏi nên thường là tâm điểm trêu chọc của cả lớp. Ngày hôm đó, tôi và 2 bạn cùng lớp đã bày trò giấu cặp của bạn. Buổi trưa tan học, cả lớp kéo nhau trở về nhà. Một mình Ngọc ở lại thất thểu dưới trời nắng đi tìm cặp khắp các bụi cây quanh lớp. Buổi chiều, chúng tôi không thấy Ngọc đến lớp. Cô giáo thông báo bạn Ngọc bị ốm. Mẹ Ngọc bảo với cô là nay con về nhà muộn lắm, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mẹ gặng hỏi mà bạn không nói rồi chiều lên cơn sốt. Mặc dù Ngọc không nói gì về việc giấu cặp nhưng trong thâm tâm tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi tự cảm thấy xấu hổ với Ngọc và chán ghét bản thân vì tại sao mình lại có thể hành động như thế. Chiều về, tôi đã đi sang nhà Ngọc để thăm bạn và xin lôi về việc mình đã gây ra. Ngọc đã tha thứ cho tôi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Tôi nghĩ đây có lẽ sẽ là bài học nhớ đời để tôi thay đổi bản thân về cách đối nhân xử thế trong cuộc sống. (viết lại đoạn văn mà nghĩa không đổi) |