Xác định phương thức biểu đạt chính của đoạn tríchTôi có một cái răng khểnh. Khi đến trường, tụi bạn bảo đó là cái răng bừa cào. Mỗi lần tôi cười chúng cứ chỉ vào đó: – Ha ha, bừa cào kìa! Mày cho tao mượn về chải chí đi! Một hôm, bố tôi hỏi: – Sao dạo này bố không thấy con cười? Tôi nói: – Tại sao con phải cười hả bố? – Đơn giản thôi. Khi cười, khuôn mặt con sẽ rạng rỡ. Khuôn mặt đẹp nhất là nụ cười. – Nhưng khi con cười sẽ rất xấu xí. – Tại sao vậy? Bố ngạc nhiên. Ai nói với con? – Không ai cả, nhưng con biết nó rất xấu, xấu lắm bố ơi! – Bố thấy nó đẹp. Bố nói nhỏ con nghe nhé! Nụ cười của con đẹp nhất! – Nhưng làm sao đẹp được khi nó có cái răng khểnh? – Ái chà! Bố bật cười. Thì ra là vậy. Bố thấy đẹp lắm! Nó làm nụ cười của con khác với những đứa bạn. Đáng lí con phải tự hào vì nó. Mỗi đứa trẻ có một điều kì lạ riêng. Có người có một đôi mắt rất kì lạ. Có người có một cái mũi kì lạ. Có người lại là một ngón tay. Con hãy quan sát đi rồi con sẽ thấy. Con sẽ biết rất nhiều điều bí mật về những người xung quanh mình. (Nguyễn Ngọc Thuần, Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, NXB Trẻ, TP. Hồ Chí Minh, 2014)
1.Xác định phương thức biểu đạt chính của đoạn trích |