Thực hiện các yêu cầu sau:Mỗi con người là một mắt xích, dù rất nhỏ nhưng đều gắn kết và ảnh hưởng nhất định đến người khác. Và người khác ấy lại có ảnh hưởng đến những người khác nữa. Tôi thích nghĩ về mối quan hệ giữa con người với nhau trong cuộc đời như mạng tinh thể kim cương. Mỗi con người là một nguyên tử cacbon trong cấu trúc đó, có vai trò như nhau và ảnh hưởng lẫn nhau trong một mối liên kết chặt chẽ. Một nguyên tử bị tổn thương sẽ ảnh hưởng đến bốn nguyên tử khác, và cử thể mà nhân rộng ra. Chúng ta cũng có thể vô tình tác động đến cuộc đời một người hoàn toàn xa lạ theo kiểu như vậy. Thế thì bạn có tin rằng sống hạnh phúc chính là đóng góp cho xã hội một cách căn cơ nhất? Bạn có cho rằng, sự phát triển và bền vững của một quốc gia phải được xây dựng từ mỗi cuộc đời riêng lẻ của từng người dân? (Trích Nếu biết trăm năm là hữu hạn – Phạm Hữu Ân, NXB Hội nhà văn, 2016, tr.10) Thực hiện các yêu cầu sau: Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích. Câu 2. Theo đoạn trích, mỗi người có vai trò như thế nào trong cuộc sống? Câu 3. Dựa vào đoạn trích, hãy cho biết yếu tố tạo nên sự phát triển và bền vững của một quốc gia một cách căn cơ nhất? Vì sao? Câu 4. Thông điệp nào của đoạn trích có ý nghĩa nhất với anh/chị ? |