Phân tích truyện ngắn bà ngồi ở góc nhàPhân tích truyện ngắn bà ngồi ở góc nhà ----- Nội dung dịch tự động từ ảnh ----- 18:58 x Hình ảnh Cua CLB ng bà ng PHÒNG GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO HUYỆN LÝ NHÂN MÃ DE 3 Phần I. Đọc - hiểu (6,0 điểm) Đọc truyện ngăn sau: ĐỀ KIỂM TRA CHẤT LƯỢNG HỌC KỲ II NĂM HỌC 2023 2024 Môn: Ngữ Văn 8 Thủi gian làm bài 90 phút, không kể thời gian phát để Đã tâm mươi lăm tuổi trời cho, bà ngoại giả lắm lại chẳng được người xe xe, chân song khớp này để liên miền, đầu năm tại bị xuất huyết não, nên gia hả chi có thể ngồi được trong cái ghế đón rơm ở góc nhà. Bữa cơm, mẹ bụng riêng một năm đến cho bà ăn. Ba nhai nhóm nhiệm, hạt được, hạt rơi ra ngoài. Ăn xong, thu thui ở góc nhà, bà ngồi gà gật, nửa ngủ nữa thức. Nửa ngủ nữa thức, nhưng xem ra bà biết hết. ha. Bà ngồi ở góc nhà giả gái, nhưng bà biết không sót một việc gì lạ. Con cái lớn lên, bố mẹ già đi. Bà thành bẻ nhỏ và như là người thừa. Bà có vẻ như thừa ra, hơn nữa còn là người cản trở lũ trẻ con. Chủng mái chơi bởi nên sinh ra lời biếng. Hết trò chơi điện tử lại đàn đúm bạn bè, chơi nhảy dây, chơi tam cúc ăn bảng, quên cả rửa bát, khoá nước máy. Học không học, xinh cải là nhất ra phố, bếp không đóng cửa, để gà vào bởi lộn lung tung Thành ra bà cứ phải nhắc nhở chúng liên tục. Và như vậy là bà gây phiền cho chúng. Chúng lập tức khó chịu với bà. Thoạt tiên là chúng các lờ đi khi nghe bà nhắc nhớ. Sau đó, nếu bà còn tiếp tục nhắc nhở thì chúng cãi lại bà. !...} Tối ấy, bọn trẻ con hàng xóm mách bố cái Hải hỗn láo với bà. Bố gọi cái Hải lại, hỏi tôi nó.{...} Chiều hôm sau, đang ngồi ở góc nhà, hãng bà nghìn lên rên rầm: "Thôi, dừng chấp chúng nó". Bảng qua cử như bà nội trong cơn mê ngủ vậy. Rồi bà đặt bắt cơn xuống nhìn ra ngoài trời đêm đang vi vút ngọn gió mùa lạnh lẽo, run rẩy - Rét rất là nhi! Không hiểu thẳng cả Tèo đi bộ đội ở biên giới giờ có quần áo ẩm không? Ngồi ở góc nhà ấm củng thể này, nghĩ mà thương nó quá .... Mẹ đặt bắt xuống rìa mâm, sụt sịt - Chi có bà là nhớ thằng Tèo thôi. Còn chúng bay, chúng hay có nhủ đến người khác khổ sở đâu. Sống mà chỉ nghĩ đến mình thì sống sao được Nói rồi, bỗng nhiên mẹ sa hai hàng nước mắt Ngắng lên hai mắt vàn rua, mẹ nấc nghẹn từng hơi ngắn ngắn, …..) Mẹ bật khóc thành tiếng, rồi như không kim được giận dữ, mẹ gào lên càng lúc càng thống thiết - { } Hỡi thằng Tuất kia! Mày bây giờ bằng sào bằng gậy, mày dám ngoạc mầm ra thách đổ bà, mày có biết lúc mày lên chín tuổi, máy bị đau ruột thừa, tạo và bổ máy đi vắng, nếu không có bà cũng mày, lội trong mưa gió hơn cây số đến bệnh viện cấp cứu, thì mày còn được đến bây giờ để hỗn láo với bà không? {} - Con Hải kia, mày dám bảo bà lắm mồm...... Thế lúc bé mày khóc lóc teo suốt ba năm trời vì ốm đau sài đẹn, ghẻ là kềnh càng khắp người, ai là người ra mày ngủ, dỗ dành mày qua khỏi những khi đau đớn (...)! Sao lúc ấy mày không bão bà im mồm đi cho mày khỏi điếc tai. {...} Cả cái con Hồng kia nữa! Mày bảo bà hãy lo cho thân bà đi, thể mày có biết cái hồi đồi kém, bà phải bản cả chiếc nhẫn của hồi môn của bà để mua thêm khoai sắn độn vào cơm để nuôi bỏ mày với lũ chúng bay không? Lúc ấy là chín giờ rưỡi giờ, bố đi họp ở công ty về Thoáng qua là bị biết hết đầu đuôi câu chuyện. Bổ bảo mẹ, thôi để các con nó học, xong bổ sẽ nói chuyện Mười giờ rưỡi, Tuất, Hồng, Hải học xong bài, ngồi trước mặt bố. Bố nói: Các con nghĩ rằng, bà chỉ có một tuổi già tám mươi lăm năm sống chuyên ngồi thui thủi ở góc nhà như hôm nay thôi ư? Không, bà có cả một thời thanh niên sôi nổi. Bà từng là Thanh niên xung phong, từng cầm súng bắn máy bay giặc. Mỹ xâm lược nước U О 93 |