Cảm nhận khổ 2,3 của bài thơ ----- Nội dung dịch tự động từ ảnh ----- TUỔI THƠ Tuổi thơ tôi bát ngát cánh đồng cỏ và lúa, và hoa hoang quả đại vỏ ốc trắng những luống cày phơi ải bờ ruộng bùn lấm tấm dấu chân của Tuổi thơ tôi trắng muốt cánh cò con sáo mỏ vàng, con chào mào đỏ đất con chim trả bắn mũi tên xanh biếc con chích choè đánh thức buổi ban mai Tuổi thơ tôi ngỡ mất đi rồi năm tháng trôi qua không bao giờ chảy lại cái năm tháng mong manh mà vững chãi con dấu đất đai tươi rói mãi đây này Người ở rừng mang vết suối vết cây người mạn bể có chút sóng chút gió người thành thị mang nét đường nét phố như tôi mang dấu ruộng dấu vườn Con dấu chìm chạm trổ ở trong xương thời thơ ấu không thể nào đánh đổi trọn kiếp người ta chập chờn nguồn cội có một miền quê trong đi đứng nói cười. Tuổi thơ nào cũng sẽ hiện ra thôi dầu chúng ta cứ việc già nua tất xin thương mến đến tận cùng chân thật những miền quê gương mặt bạn bè (Tuổi thơ – Nguyễn Duy, Ánh trăng, Nxb Tác phẩm mới, 1984) 1 chi tiết.