Đọc văn bản sau: CUNG ĐÀN MÙA HẠ----- Nội dung dịch tự động từ ảnh ----- Đọc thầm văn bản sau: CUNG ĐÀN MÙA HẠ... “Tôi yêu mùa hạ, yêu màu hoa phượng đỏ, yêu nắng giòn tan sau những trận mưa rào, yêu gió tháng Tư nồng nàn... và yêu nhất là những cung đàn mùa hạ. Tôi yêu mỗi sáng sớm với tiếng cuốc, tiếng tu hú khắc khoải trên bờ đê. Đó là tiếng gọi mùa vải chín, gọi hè, gọi mùa thương nhớ... và gọi những tâm hồn đi tìm về kỉ ức tuổi thơ... Tôi yêu những trưa hè với tiếng ve sôi động. Nghe tiếng ve ta thấy hè đã sang, lòng xao xuyến bồi hồi vì sắp phải chia tay bạn bè, thầy cô, mái trường... Tôi yêu những đêm hạ rộn rã âm thanh. Tiếng để kêu trong lòng đất, tiếng ếch râm ran nơi bờ ruộng...Từ xa vọng lại có những âm thanh rất nhỏ đang lan tỏa đêm thâu... Thêm vào đó là tiếng sáo diều từ trên trời cao rơi xuống. Tiếng sáo thanh và trong như cuộn lại, lăn trên mọi nẻo đồi, rồi vỡ tan theo làn gió… đọng trong ta một nỗi niềm xốn xang. Nằm giữa đất trời, được cảm nhận âm thanh của tiếng để, tiếng ếch, tiếng sáo diều làm ta như giật mình ngỡ tưởng có bàn tay vô hình của một người nghệ sĩ thiên nhiên đang tấu lên những cung đàn mùa hạ của đồng quê muôn thuở với những giai điệu mơ màng, sâu lắng… (Nguyễn Anh Tuấn, Báo Văn học và Tuổi trẻ, Số tháng 5+6/2010, Tr 81.) |