Cảm nhận về bài thơ "Cha tôi" của Lê Thành Nghị:Cảm nhận về bài thơ "Cha tôi" của Lê Thành Nghị: Cơn gió hoang quật ngã cha lúc mười giờ Người nằm xuống cây vườn thành hoang dại Con hoá thành đá sỏi...đưa cha.
Mưa suốt đời con, mùa gió gọi mùa mưa Ôi những mùa mưa thối trời thối đất Cha chống gậy lội bùn đi dạy học Mưa ướt đầm, gió lạnh chéo qua vai.
Cháy suốt đời con, mùa hạ cháy tàn cây Hun hút gió Lào, ào ào bụi cát Cha một mình trong cơn gió ngược Nắng như nung bỏng mặt đường làng.
Mẹ mất rồi...rau má mọc vườn hoang Khoai lang bò ruộng nhà, bè rau ngoi nước nổi Tháng ba nắng xanh xao xóm đói Cha một mình lặn lội nuôi con.
Thức suốt đời con, bão giật nghiêng đêm Cha vẫn ngồi soạn bài đèn mờ nước mắt Vượt tất cả để giữ mình trong sạch Biết mấy cam go, biết mấy can trường
Con mỗi lần phải vượt phá qua truông Vượt biển sóng to, vượt đèo thẳm dốc Vượt qua nỗi buồn, vượt qua nước mắt Biết có cha đợi cuối mỗi con đường.
Chẳng bao giờ con dám một lần quên Dẫu đi trăm sông, dẫu về trăm bến Muốn nhỏ lại giữa vòng tay cha mẹ đón Nhận yêu thương vô tận của riêng mình./. |