Nụ cười mang tên mùa xuân
Có một ngôi nhà mang tên yêu thương
Góc bếp mẹ chuẩn bị bữa trưa
Bên thềm bà đan áo ấm
Bố vừa đi rẫy về, lưng áo còn ướt đẫm
Đã cất lời dí dỏm:
– Con mèo lười của bố đi đâu?
Có một ngôi trường mang tên niềm vui
Giọng thầy đọc thơ ấm mềm gió núi
Cây mận góc sân mấy mươi năm tuổi
Chắt tiếng reo cười trẻ nhỏ
Mỗi mùa trổ nụ hoa xinh.
Có những nụ cười mang tên mùa xuân
Tươi mới, trong ngần
Nụ cười em lấp lánh từ hiên nhà đến lớp
Nụ cười như chồi non xanh mướt
Dệt từ ngàn vạn tin yêu.
Hoàng Khánh Trang