Cảm nhận của em về phần trích dưới đây (Trích từ bài Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê)
Cảm nhận của em về phần trích sau:
"Uống sữa xong, Nho đi ngủ. Máy bay trinh sát vẫn nạo vét sự yêu lặng của núi rừng. Chị Thao dựa vào tường, hai ta quàng sau gáy, không nhìn tôi ,
-Hát đi, Phương Định mày thích bài gì nhất, hát đi!
Tôi thích hát nhiều bài. Những bài hành khúc bộ đội hay hát trên những ngả đường mặt trận. Tôi thích dân ca quan họ mềm mại,dịu dàng. Thích "Ca chim sa" của Hồng Quân Liên Xô. Thích ngồi bó gối mơ màng: " Về đây khi mái tóc còn xanh xanh...". Đó là dân ca Ý trữ tình giàu có, phá lấy giọng thật trầm. Thích nhiều. Nhưng tôi không muốn hát lúc này. Tôi giám cáu với chị Thao, mặc dù, tôi hiểu, những tình cảm gì đang quay cuồng trong chị. Chị cứ đưa mắt ra nhìn Nho, lấy tay sửa cái cổ áo cái ve áo và tóc nó. Chị không khóc đó thôi, chị không ưa cả nước mắt. Nước mắt đứa nào chảy trong khi cần cái cứng cỏi của nhau này là bị xem như bằng chứng của một sự nhục mạ.
Không ai nói với ai, nhưng nhìn nhau, chúng tôi đọc thấy trong mắt nhau điều đó ".