Suy nghĩ của em về chuyện CÁI LẠNHhelpppp ----- Nội dung ảnh ----- CẢI LẠNH Sâu con người, đó sự tinh có của số phận, mặc kệ vào cùng cái hằng rày tối và lạnh. Mỗi người còn một cái như cũ nhưng không thể làm lại dân. Người phụ nữ đầu tiên định dành quyền quyết vào lửa, nhưng đột nhiên rụt tay lại. Bà vừa nhìn thấy một người khốn khổ đương đầ trăng. Người thứ hai liếc qua các bọ mặt quanh đồng lửa, thấy một người trong sổ đỏ không đi chung nhà thờ với ông ta. Vậy là thanh củi tin về. Người thứ ba trầm ngâm một bọt bông như nhạt. Ông ta kéo đò lên tận có, nhưng người đòi diện, nhìn thầm: “Tại sao mình lại phải sinh thanh củi này sưởi ấm con con beo béo đi kìa?” Người đàn ông giàu mới lại một chút, nhăn tình: “Thanh củi trong tay, phải hồi nhục làm mới kiếm được, tại sao ta phải chia sẻ với tên khó rách đỏ ôm lưới biển đỗ.” Ánh lửa bùng lên một lần nữa, sôi rồ khốn mặc người da đen đang dạnh lại, lộ ra những nét hình: “Không, ta không cho phép mình dùng thanh củi này sưởi ấm những đứa trẻ trăng!” Chỉ còn lại người cũ đứng trước. Nhìn những người khác trầm ngâm bên những bông hoa, nụ cười là để ném phần của họ vào đêm lãng, còn họ thì: “Mình sẽ không trực tiếp đến bên mình nữa trước.” Cứ thế đêm xuống đi. Sâu con người nói, cả sau đều đã chết công. Họ nhận thấy rằng sâu anh nhận được sự chăm sác tâm hồn. (Theo “Lời nói của trái tim”, NXB Văn hóa Sài Gòn) Suy nghĩ của em về bài hộp nhận được từ câu chuyện trên. Câu 2 (12 điểm) |