Viết đoạn văn nghị luận phân tích đặc sắc nghệ thuật xây dựng nhân vật trong văn bản đọc hiểuViết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) phân tích đặc sắc nghệ thuật xây dựng nhân vật trong văn bản đọc hiểu. Nỗi buồn rất lạ Nguyễn Ngọc Tư lần đến công ty phỏng vấn Tư Đờ, đã từng uống rượu cùng nhau như những người bạn thân tình. Ông Tư (Lược đoạn mở đầu: Ông Tư Đờ, giám đốc công ty xuất nhập khẩu bị bắt. Nhân vật tôi đã từng mây Đờ thân mật hỏi thăm ba của “tôi”. Khi nghe tin Tư Đờ bị bắt người ba của nhân vật tôi lặn lội lên chỗ con trai hỏi thăm tin tức). Ba tôi ở lại với tôi một ngày. Buổi tối, tôi rủ ba tôi nhậu. Hai ba con thôi. Ở đây hay về quê cũng vậy, hai ba con tôi thường ngồi lại với nhau. Để coi, lần tôi về quê cũng lâu lắm rồi, đợt đó xóm kéo điện về. Cái xóm nhỏ oai hùng, cái xóm nhỏ nghèo quê tôi hai mươi sáu năm giai phóng người ta mới thấy được ảnh điện đầu tiên trong đời. Người già Xóm Xeo uống trà quan thức sáng đêm nhìn bóng đèn cho đã con mắt. Con trai con gái xóm rủ nhau chèo thuyền ra ngoài đầm nhìn vô xom sáng choang, coi giống ngoài thị xã không, rồi chèo trở lại, thương nhau lâu lắm mà bảy giờ mới dám nói. Cái ánh sáng làm cho người ta tự tin lên. Còn tụi con nit bị đánh quân đit mà dỗ hoài vẫn không ngủ được, tụi nó tưởng đấu vẫn còn ban ngày. Ba tôi ngồi nhâm nhi với tôi, mồi là niềm vui khôn tả, nên uống hoài không thấy say Tói nay lại khác, trông ông buồn rũ. Nói qua nói lại một hồi quay về ngay ông Tư Đờ - - Tao nhớ coi, hồi Tết năm nào nè, Tư Đờ về nhà mình. - Vậy sao ba? Ừ nó nói cha sống như vầy mà khỏe hơn tui. Chưa bao giờ tui sống được một ngày yên bình. Giặc bây giờ nằm tử phía. Tụi nó giết mình ngọt ngào mà mình không hay. Bây giờ tụi nó bắn tôi bằng đạn đường không hà. Ngâm đạn rồi mới hay. Đau lắm. Cực lắm. - Ông nói vậy cho mát lòng ba chứ cực nỗi gì. Ông đi nước ngoài như cơm bữa. Ở nhà máy lạnh, ra đường đi xe máy lạnh, tới công ty chui vô phòng máy lạnh, đi nhậu cũng nhà hàng máy lạnh. Ai như ba, đầu tắt mặt tối, mưa nắng dầu dãi, nghèo vẫn hoàn nghèo. Thôi bỏ chuyện đó, vô cải này đi ba. Ông lặng lẽ uống, không nhăn mặt khè khè như mọi khi mà ngậm rồi nhọc nhằn nuốt. Bữa rượu buồn quá. Buồn vì cái ông Tư Đờ của thời xa xôi nào đó tự nhiên hồn vía bay về. Chợt ba tôi trầm ngâm. - Coi chừng sống trong cuộc sống toàn máy lạnh làm cho mẫu người ta lạnh đi. Còn mày, mày lạnh được bao nhiêu phần rồi? Nói chuyện tao nghe không được . - Tôi không biết mình nói chuyện gì mà ba tôi buồn “nghe không được”. Tôi suy nghĩ mãi, suy nghĩ hoài. Đến đi ngủ, tôi tấn mùng cho ba, ông bảo: “Về dưới gặt xong tao trở lên, mày coi có cách nào cho tao vô thăm thằng Tư Đà, tao cần gặp nó, có chuyện tạo muốn nói chuyện với nó... Sao tao tức mình ủ đi chu niên thiên hạ mà T. Đờ ra làm |