Em hãy viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày cảm nhận của mình về vẻ đẹp của người Cha kể từ khi trở lại cuộc sông đời thường1. ĐỌC - HIỆU (4,0 điểm) Đọc văn bản sau: Cha tôi thế hệ 5X, chớm già. Sinh năm Canh Dần, theo tuổi bà mụ, tỉnh đến nay cha vừa tròn năm mươi chín tuổi. Hơn nửa thế kỷ có mặt trên đời thì bốn mươi năm cha mặc áo nhà bình, cầm súng và xa nhà. Cha tôi lấy vợ muộn và lại muộn đường con cái bởi đi chỉnh chiến hết miền Nam rồi sang Campuchia đến năm 1989 mới về *** Nguyên thỉnh thoảng mới về nhà về nước sau ở lì Tây nguyên hình vị đại tá tại ngũ. Sáng mới năm giờ, cha đã (...) Cha trở về, cha mang theo gọi tới dậy lên sân thượng tập thể dục. Cha hồ một hai, một hai, con cũng hỗ một hai... một hai... đến mức sáng bánh bà hàng phố ngỏ đầu sang bảo "Nhà mày đang huấn luyện tân bình à?". Mẹ tôi không giận cử cười ngặt nghèon Cha tôi đọc bảo nghe dài, xem ti vi. Ông càng lo cho tôi, đứa con trai độc nhất. Nó mà dây vào nghiện hút thì không những đời nó tàn mà cả nhà khó, ông sẽ mất con. Lúc nào, cha tôi cũng cảm thấy bất ổn. Di ra đường thì sợ tai nạn giao thông, về nhà thì chỉ sợ con hư hỏng, sợ vợ lâm ăn đổ bể... Suốt cả đời, cha tôi quen rèn luyện người khác, quen chăm lo người khác nên nó ngấm vào máu, thành thuộc tính có hữu rồi: Tối, cha bắt cả nhà đi ngủ sớm. Riêng điểm này thì tôi khó chịu lắm, cứ mặt nặng mày nhẹ với cha. Bấy lâu nay quen sống tự do, tôi học hành ẩm ở rồi lướt web, chơi game, hoặc chat với mấy đứa "chíp con" cùng lớp đến một, hai giờ sáng. Một tuần, mẹ tôi sảu ngày đến vũ trường nhảy nhót, hoặc đi uống cà phê đến khuya mới về. Chị Mai mài xem phim Hàn Quốc liên miên. Cái thứ phím toàn khóc lóc, thất tình, ung thư, hoặc bệnh máu trắng rồi ân hận, sám hối... có gì đáng đồng tiền bát gạo mà lấy mất thời gian của chị tôi đến thế? Cha về. Cha thiết quân luật. Đừng hòng ai thức khuya quá mười một giờ đêm. Cha bảo: "Cử như đơn vị bỏ thì chín giờ rưỡi là kèn báo ngủ đã tèn teng... tên teng... Anh nào có muốn đọc nốt bài báo cũng không được vì trực ban... tắt điện”. Chỉ Mai tôi than thở: "Cứ thế này thì tao đến phải lấy chồng mất thôi, chạy trốn vào nhà bả mẹ chồng có khi còn tự do hơn": Tuy có ca thán về cha, nhưng chị Mai thương cha vô cùng. Cái dạo chị mới năm sau tuổi, cha về phép. Một cái khung xe đạp, một con búp bê tóc vàng, vài mảnh vải cho vợ con, vậy mà cả nhà vẫn đầm ấm, hạnh phúc, vui vẻ. Cha yêu Cha ta rất quý con gái. Ngày ấy, giabonbon Nan Pit vẫn dang ác liệt. Cha phải đi, bên ấy có nhiều việc đang chờ. Con gái và pình tôi chưa chuyển lên Hà Nội ở. Chiều chiều, cha tôi dẫn con gái đi dọc triền để nhìn king que song music. Hình ảnh cha vận sắc phục nhà bình, đeo quân hàm đỏ chói, bản chitha dat dia con gai nha be lich chich di tha thân, nhàn hạ, thanh binh trên miền đô độ hoa có mày cứ đi theo chị tôi suốt tuổi thơ đến bây giờ. Nhưng, ám ảnh, sợ hải nhất là khi cha khoác ba lô trả phép. Ngày ấy, bên chiến trường Campuchia đánh cha vừa ẩm hơi, quen nhau thì cha đã ra đi. Cha không muốn mẹ đưa ra tận ga tàu, cha sự những giọt nước mắt sụt sùi. Mẹ và chị tôi tiễn chân cha ra đầu làng. Cha âu yếm - nhân vợ, tôi ôm hồn con gái, cha bảo mẹ tôi: "Em và con về đi". Cha thà con gái xuống và quay hưng rào bước, những bước chân dài đạp trên đà mạt rào rạo, vội vã, thỉnh thoảng quay lại vẫy vẫy tay. Bông chị tôi khóc thét lên và cùn cụt chạy theo chĩa. Cha tôi quay lại ôm choàng lấy con gái. Nước mắt chị tôi nhoen nhoét vào gương mặt đái dầu hùng trại của cha. Mẹ tôi bảo: "Hay anh ở lại, mai hãy đi". Cha tôi bảo: "Em đừng buồn. Anh tà ở lại thì anh không đi được nữa. Thôi nào con, cho bỏ đi nào". Cha chuyển tay trao con gái cho vợ rồi quay gót. Lần này, bước chân ông quả quyết, thật nhanh, không ngoài đầu nhìn lại. Mẹ và chị tôi thầm thủi khóc nhìn bóng cha tôi cử xa dần, mờ dần. Hầu như tôi không có kỷ niệm ấu thơ với cha. Cha nhẹ nhàng với con gái bao nhiêu thị nghiêm khắc với con trai bấy nhiêu. Hễ lần nào tôi đi học luyện thì về là cha hỏi han từng li từng tí: "Hôm nay con học môn gì? Con có tiếp thu được không?". Tất nhiên, tôi khó chịu ra mặt, trả lời qua loa đôi chút. Lúc cha chưa về, mẹ chẳng bao giờ xét nét tôi như thế,p ( Trích truyện ngắn Cha Tôi - Sương Nguyệt Minh) * Chú thích: (1) Tác giả Sương Nguyệt Minh: Là một trong những nhà văn quân đội tiêu biểu. Ông đã viết nhiều tác phẩm truyện ngắn, tiểu thuyết, và truyện dài, góp phần làm phong phú thêm văn học Việt Nam. - Các tác phẩm của ông thường có tỉnh nhân văn cao, đề cập đến các chủ đề về tình yêu, gia đình, và xã hội, gợi cho người đọc nhiều suy ngẫm về cuộc sống đa diện trong xã hội (2) Truyện ngắn "Cha tôi": - Được viết năm 2016, là một tác phẩm đầy cảm xúc viết về đề tài gia đình với chủ đề chỉnh xoay quanh tình cha con. - Nội dung truyện kể về sự xáo trộn trong một gia đình sau khi người Cha (một cựu chiến binh thuộc thế hệ 5x) đã từng vào sinh ra từ nơi chiến trường ác liệt để bảo vệ Tổ quốc, nay trở về cuộc sống đời thường. Nhà văn tập trung khắc họa vẻ đẹp của tỉnh lòng biết ơn, Kánh trọng của ơn dành cho cha cảm cha con, tình yêu nước, và Trả lời các câu hỏi: Câu 1 (0.50): Văn bản trên được viết theo thể loại nào? Câu 2 (0,5đ): Nhân vật chính trong câu chuyện trên là ai? Truyện được kể theo ngôi thứ mấy? Câu 3: (1,0₫) Việc sử dụng biện pháp tu từ liệt kẻ trong đoạn văn sau mang lại những hiệu quả gì? “Lúc nào, cha tôi cũng cảm thấy bất ổn. Đi ra đường thì sợ tai nạn giao thông, về nh thì chỉ sợ con hư hỏng, sợ vợ làm ăn đồ bề ... Suốt cả đời, cha tôi quen rèn luyện người khác, quen chăm lo người khác nên nó ngắm vào máu, thành thuộc tỉnh cổ hữu rồi Câu 4: (1,0₫) Theo tác giả, người Cha trong đoạn trích trên luôn cảm thấy bất ổn về điều gì? Câu 5 (1,04) Em có nhận xét gì về hình ảnh người cha qua câu vẫn “ Lần này, bước chân ông quả quyết, thật nhanh, không ngoái đầu nhìn lại? II. VIET Câu 1 (2,0 điểm) Em hãy viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày cảm nhận của mình về vẻ đẹp của người Cha kể từ khi trở lại cuộc sông đời thường. |