Cảm nhận của em về đoạn trích sau
----- Nội dung ảnh -----
KHÔNG CÓ GÌ TỰ ĐẾN ĐẦU CON
(1) Không có gì tự đến đầu con
Quá muôn ngọt phai tháng ngày tích nhựa
Hoa sẽ thơm khi trái qua nắng lửa
Mùa hội thu trải một nắng hai sương.
(2) Không có gì tự đến, đâu bình thường.
Phải bằng cả đôi tay và nghị lực
Như con chim suốt ngày chọn hạt
Nắm tháng bao đêm nhưng khắc nghiệt lạ kỳ.
(3) Dẫu bây giờ bố mẹ - đôi khi
Có nặng nhẹ yêu thương và giận dỗi.
Có roi vọt khi con hư và dối
Thương yêu con đâu đồng nghĩa với chiều.
(4) Đường con đi dài rộng rất nhiều
Nắm tháng nụ xanh giữ cây vườn thẳng
Trời xanh đấy nhưng chẳng bao giờ lặng
Chỉ có con mới nắm nổi chính mình.
(5) Chẳng có gì tự đến - Hãy đinh ninh.
(Không có gì tự đến đầu con, Nguyễn Đăng Tấn, Lời ru vàng trắng.)