Em hãy viết bài văn phân tích tâm trạng nhân vật Tú Uyên trong đoạn trích sau----- Nội dung ảnh ----- Phần II. Viết Em hãy viết bài văn phân tích tâm trạng nhân vật Tú Uyên trong đoạn trích sau. (Lược dẫn: Trong một dịp tình cờ, Tú Uyên gặp được một cô gái đẹp nhưng tiễn giang, bên đồi theo hướng chợ biên mạch không rời tung tích, nên chẳng mắc bệnh tường tư.) Lần trăng non ngần ra ve, Đến thông khêu cạn, giấc hoe đuôi nén. Nỗi nang cành cánh nào quen. Vẫn còn quanh người tiên khéo lá! Buông kia vướng lấy sầu hoa, Đoạn trong tơ áy nghĩ mà buồn tê! Có khi gãy khúc điện tranh, Nước non ngao ngán ra tình hoài nhân? Câu hoàng (3) tay lựa nên ván, Trong Như lòng ấy, Văn Quán (4) lòng nào! Có khi chuốc chén rượu đào, Tiệc mời chua cạn, ngọc giao (5) đã đây. (Trích Bích Câu kỳ ngộ, NXB Hội Nhã văn, Hà Nội, 2015) *Chủ thích: (1) Giác hoàng: ở đây chỉ giác mộ (dựa theo điển tích Thuận Vu Phan uống rượu say, nằm ngửa dưới gốc cây hòe, rồi mô thấy mình ở nước Hò An, được công danh phù quý ra rực mực vinh hiển, khi tỉnh dậy thì hóa ra đó là giác mộng, thấy dưới cành hòe phía nam có một tó kiên). (2) Hoài nhân: nhớ người. (3) Câu hoàng: khúc đàn câu hôn (tìm vợ) của Tư Mã Trương Như (bắc văn tài thời Hán, gây dân rất hay). (4) Văn Quán: Trác Văn Quán là một cô gái đẹp ngoá chồng, nghe khúc Câu hoàng của Tương Như, phải lòng đi theo. (5) Ngọc giao: mời nhau rượu dưỡng trọng chìn ngọc để kết giao. ** Tóm tắt tác phẩm: "Bích Câu kỳ ngộ" nguyên là một tiểu thuyết bằng chữ Hán được dịch ra chữ Nôm. Đây là truyền thuyết kể về một nhân sinh ở vào đời Lê Thánh Tông tên gọi Trần Tú Uyên. Cha mẹ mất sớm, chẳng hề nắm gì giữa hồn Bích Câu để chuyển tầm sách. Trong một dịp tình cờ, khi đi hội ở chùa Ngọc Hồ, Tú Uyên gặp được một cô gái đẹp nhưng tiễn giang trễ, bên đồi hình ảnh không rời tung tích, nên chẳng mắc bệnh tường tư. Sau đó, Tú Uyên luôn nhớ thương nàng mà chẳng dám gặp, mà về trông như nhà. Trong thời gian đó, Tú Uyên cũng thấy cô mùa rượu sàng sang. Chẳng nhìn xem, thì người nhớ thương vẫn trôi ra, mà giờ thì người nào hay mến trang. Tú Uyên đành ra nhận duyên. Hãy người sống ích không giáo gì thân Giang Kiều, nhưng chàng chẳng để chàng hiếm. Cuối cùng, cô đã chìm thấp trông trên mây nào và không chờ đợi. |