Đọc kĩ và lập lại dàn ý chi tiết cho bài viết sau:Đọc kĩ và lập lại dàn ý chi tiết cho bài viết sau: Nhà văn A. Manzoni đã từng nói rằng: "Một trong những hạnh phúc lớn nhất ở đời này là tình bạn, và một trong những hạnh phúc của tình bạn là có một người để gửi gắm những tâm sự thầm kín”. Thật vậy, cuộc sống của con người sẽ trở nên tẻ nhạt và vô vị biết nhường nào nếu như ta không có một người bạn tri kỉ. Bạn là người cùng ta sẻ chia tất cả những niềm vui, nỗi buồn, động viên, khích lệ tinh thần khi ta gục gã, thất bại, sẵn sàng giúp đỡ không quản ngại khó khăn lúc ta thực sự cần. Và may mắn biết bao, tôi cũng có một người bạn thân tuyệt vời như thế, đó chính là Minh Anh. Minh Anh học cùng với tôi ngay từ những ngày đầu cắp sách đến trường. Tôi và bạn chơi với nhau cũng từ những ngày đó, nhưng để trở thành bạn thân thì tôi không nhớ rõ từ khi nào nữa. Tôi chỉ biết rằng hằng ngày chúng tôi đèo nhau đi học trên một chiếc xe đạp và nếu có tâm sự trong lòng thì người đầu tiên tôi tìm đến là Minh Anh. Minh Anh trong mắt tôi là một cô bạn hết sức dễ thương và đáng mến. Bạn có đôi mắt to, khuôn mặt thanh tú với điểm nhấn là cái mũi dọc dừa xinh xinh. Nhưng có lẽ trong muôn vàn những thứ đáng chú ý ấy thì gây ấn tượng với tôi hơn cả là vầng trán cao biểu lộ sự thông minh, lanh lợi của bạn. Minh Anh học rất giỏi, bạn lại là cây văn nghệ xuất sắc của lớp. Mỗi lần lớp có chương trình văn nghệ thì bạn là người tự tin xung phong đầu tiên. Tôi và các bạn trong lớp đều rất thích nghe Minh Anh hát. Mỗi khi tới lượt bạn biểu diễn thì trong lớp dường như không có lấy một âm thanh nào khác ngoài tiếng hát trong trẻo như chim sơn ca của bạn. Tiếng hát ấy như xua tan hết mọi mệt nhọc sau mỗi giờ Văn, giờ Toán căng thẳng. Tôi quý Minh Anh lắm, may mắn nhất của tôi có lẽ là được làm bạn thân của cậu ấy. Tôi còn tự hào vì có người bạn thân luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác như Minh Anh. Trong lớp, dù chỉ chơi thân với tôi nhưng không có nghĩa là cậu ấy không hòa đồng với mọi người. Nhắc đến Minh Anh, không ai có thể quên được hình ảnh cô lớp phó học tập gương mẫu. Nhìn khuôn mặt bạn lấm tấm mồ hôi mà vẫn say sưa giảng lại mấy bài tập khó cho các bạn trong lớp, tôi càng thêm khâm phục và yêu quý bạn hơn. Nhiều lúc chúng tôi cứ ngỡ Minh Anh chính là cô giáo nhỏ của mình. Dáng người nhanh nhẹn với nụ cười luôn thường trực trên môi cũng không che lấp được hoàn cảnh khó khăn của Minh Anh. Nhà cậu ấy không khá giả lắm. Lại là chị lớn trong gia định nên hàng ngày bạn phải phụ giúp ba mẹ trông nom quán ăn nhỏ. Thời gian dành cho việc học không có nhiều mà bạn vẫn học rất giỏi, tôi hiểu bạn đã khéo léo biết bao trong việc sắp xếp một thời gian biểu phù hợp. Thương biết bao nhiêu cái dáng hình nhỏ bé mà vẫn nhanh nhẹn bưng đồ ăn cho khách của bạn. Những lúc chúng tôi tới quán, dù mệt nhọc, Minh Anh vẫn rất hồ hởi. Có lần bạn cười bảo: "Phụ quán cũng có thú vui của nó, bây giờ nếu bảo mình nghỉ làm chắc mình không chịu được đâu". Tôi cũng yêu hơn cái nghị lực phi thường của bạn. Dù bận rộn là vậy mà Minh Anh vẫn dành thời gian giúp đỡ tôi trong học tập. Tôi nhớ mãi một lần ốm nặng, phải nghỉ học cả tuần. Lo lắng cho việc học của tôi, Minh Anh ngày nào cũng đến nhà, chép bài và giảng bài cho tôi. Căn phòng nhỏ của tôi bỗng sáng bừng lên mỗi khi có Minh Anh đến. Bạn ấy không chỉ giảng bài mà còn kể cho tôi nghe những chuyện vui ở lớp, giúp tôi vơi đi nỗi buồn khi phải nằm nhà. Nhờ có Minh Anh, tôi đã không bị bỏ lại phía sau. Tình bạn của Minh Anh như tia nắng ấm áp sưởi ấm trái tim tôi, tiếp thêm cho tôi sức mạnh vượt qua khó khăn. Tình bạn của chúng tôi không chỉ có những phút giây sẻ chia niềm vui, mà còn có cả những lúc giận hờn, trách móc. Có lần, vì hiểu lầm một chuyện, tôi đã giận Minh Anh cả tuần. Những ngày không có Minh Anh, tôi cảm thấy trống trải vô cùng. Lớp học như thiếu vắng đi một điều gì đó quan trọng. Rồi Minh Anh chủ động làm lành trước. Bạn ấy đến bên tôi, giải thích mọi chuyện và xin lỗi. Khoảnh khắc ấy, mọi giận hờn trong tôi tan biến. Tôi nhận ra rằng, tình bạn cũng như một cây non, cần được vun đắp và chăm sóc mỗi ngày. Minh Anh không chỉ là người bạn thân thiết nhất, mà còn là tấm gương sáng để tôi noi theo. Ở Minh Anh, tôi học được sự lạc quan, yêu đời, dù hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả. Tôi học được ở bạn sự kiên trì, nỗ lực trong học tập, dù thời gian dành cho việc học không nhiều. Tôi học được ở bạn lòng nhân ái, sẵn sàng giúp đỡ mọi người xung quanh. Có Minh Anh, tôi như được tiếp thêm sức mạnh để sống tốt hơn, hoàn thiện bản thân hơn. Giờ đây, khi mỗi đứa đã có một con đường riêng, khoảng cách địa lý khiến chúng tôi không còn gặp nhau thường xuyên như trước, nhưng tình bạn của chúng tôi vẫn bền chặt. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc, chia sẻ với nhau những vui buồn trong cuộc sống. Mỗi khi gặp khó khăn, tôi lại nhớ đến Minh Anh, nhớ đến những lời động viên của bạn, và tôi lại có thêm động lực để bước tiếp. Tình bạn của Minh Anh là món quà quý giá mà cuộc sống đã ban tặng cho tôi. Nó là điểm tựa tinh thần vững chắc giúp tôi vượt qua những thử thách của cuộc đời. Tôi sẽ mãi trân trọng và vun đắp cho tình bạn đẹp này, bởi tôi hiểu rằng, "chúng ta là những thiên thần chỉ có một bên cánh, nên cần phải ôm lấy nhau để tập bay". Cảm ơn cuộc đời đã ban tặng cho tôi người bạn tuyệt vời như vậy. Chìm trong hạnh phúc của tình bạn, tôi không quên phải luôn cố gắng để gìn giữ và làm cho tình bạn ấy ngày càng bền vững và thắm thiết hơn. Giống như ai đó đã từng nói: “Chúng ta là những thiên thần chỉ có một bên cánh, nên cần phải ôm lấy nhau để tập bay.” |