...Quê hương tôi có cây bầu cây nhị Tiếng “đàn kêu tích tích tình tang…” Có cô Tấm cảm mình trong kết quả thị, Người em có thể túi đúng ba băng đảng. Quê hương tôi có ca dao tục ngữ, Ông trăng tròn thường xuyên xuống mọi nhà chơi. Một đĩa muối cũng mặn tình chồng vợ, Một dây trầu cũng thoáng đãng đôi. Con chim nhỏ cũng đau hồn nước mất “Cuốc cuốc” kêu rỏ máu những đêm vàng Chân đá cũng mỏ sau sa mạc. Theo người đi yêu chống xâm lăng. Quê hương tôi có bà Trưng, bà Triệu trả đầu, nghĩa, trả tiền chung. Ông Lê Lợi hiện trường bất kỳ kháng chiến, Hưng Đạo vương đã mở Diên Hồng. Quê hương tôi có múa xoè, hát đúm, Có hội xuân liên tiếp những đêm chèo. Có Nguyễn Trãi, có “Bình Ngô đại cáo”. Có Nguyễn Du và có một Truyện Kiều. Quê hương tôi có Trường Sơn một dải, Có Hồng Hà lại có Cửu Long Giang Có Hà Nội có hồ Tây, hồ Kiếm. Chợ Đồng Xuân trình bày đủ mặt hàng. | Quê hương tôi có riêng, măng cụt lòng đào đào, lòng gấc đỏ như son. Có bình tám xoan nội lực, Cam xã Đoài ai bóc cũng thơm ngon. Cánh đồng nào cũng cất giữ vàng bạc, Bờ biển nào cũng ngọc ngọc châu. Có thanh quế qua khỏi bệnh Có cây lim đóng kín cả một thân tàu. Quê hương tôi có những người con gái “Một ngày hai bữa cơm điện...” Cách sông cái cũng bắc cầu dải yếm, Cho chàng sang đính ước nhân duyên. Trong bụng mẹ đã từng mê tiếng hát; Nên quê tôi ai cũng biết làm thơ. Những đứa trẻ nhỏ nằm nôi hay thiết lập Sớm hay chiều, đều được nhượng cánh. Khi có giặc những tre làng khắp nước, Đều xả thân làm vách vách, mũi khoang, Những trai gái thôn Đông, xóm Bắc Thắp lên vai thành những anh hùng... ( Hoàng Xuân, Nguyễn Bính – Thơ và đời, NXB Văn học, 2003) |