Lần thâu gió mát trăng thanh Bỗng đâu có khách biên đình sang chơi Râu hùm, hàm én, mày ngài Vai năm tấc rộng, thân mười thước cao Đường đường một đấng anh hào Côn quyền hơn sức, lược thao gồm tài Đội trời đạp đất ở đời Họ Từ tên Hải, vốn người Việt Đông Giang hồ quen thói vẫy vùng Gươm đàn nửa gánh, non sông một chèo Qua chơi thấy tiếng nàng Kiều Tấm lòng nhi nữ cũng xiêu anh hùng Thiếp danh đưa đến lầu hồng Hai bên cùng liếc, hai lòng cùng ưa Từ rằng: Tâm phúc tương cờ Phải người trăng gió vật vờ hay sao? Bấy lâu nghe tiếng má đào Mắt xanh chẳng để ai vào, có không? Một đời được mấy anh hùng Bõ chi cá chậu chim lồng mà chơi? Nàng rằng: Người dạy quá lời Thân này còn dám coi ai làm thường! Chút riêng chọn đá thử vàng Biết đâu mà gửi can tràng vào đâu? | Còn như vào trước ra sau Ai cho kén chọn vàng thau tại mình? Từ rằng: Lời nói hữu tình! Khiến người lại nhớ câu Bình Nguyên Quân Lại đây xem lại cho gần Phỏng tin được một vài phần hay không? Thưa rằng: Lượng cả bao dung Tấn Dương được thấy mây rồng có phen Rộng thương cỏ nội, hoa hèn Chút thân bèo bọt dám phiền mai sau. Nghe lời vừa ý, gật đầu Cười rằng: Tri kỷ trước sau mấy người? Khen cho con mắt tinh đời Anh hùng, đoán giữa trần ai mới già! Một lời đã biết đến ta Muôn chung, nghìn tứ, cũng là có nhau! Hai bên ý hợp tâm đầu Khi thân, chẳng lựa là cầu mới thân! Ngỏ lời nói với băng nhân Tiền trăm lại cứ nguyên ngân phát hoàn Buồng riêng sửa chốn thanh nhàn Đặt giường thất bảo, vây màn bát tiên Trai anh hùng, gái thuyền quyên Phỉ nguyền sánh phượng, đẹp duyên cưỡi rồng. (Trích Truyện Kiều – Nguyễn Du, Đặng Thanh Lê giới thiệu và chú thích, in lần thứ 4, có bổ sung, NXB Giáo dục, 1984) |