Văn bản 1 Khói bếp chiều ba mươi [1] Con đi xa vẫn nhớ nao lòng Khói bếp nồng thơm mái rạ Chiều ba mươi quây quần bên bếp lửa Nồi bánh chưng nghi ngút trước giao thừa [2] Ba mươi này mẹ gói bánh chưng chưa Mâm cỗ tất niên hương tỏa ấm Ba mươi này mẹ vào ra trông ngóng Khói bếp xanh quấn quyện trước hiên nhà [3] Ba mươi này, mẹ biết đứa con xa Lòng canh cánh nhớ quê biết mấy Khói bếp của chiều xưa thức dậy Thuở ấu thơ vĩnh viễn đã qua rồi! [4] Khói bếp chiều phơ phất ba mươi Cứ ám ảnh và thiêng liêng gợi nhớ Vòng tay mẹ... và chúng con bé nhỏ Mà tháng năm vời vợi không nguôi [5] Quê hương và dáng mẹ Khói bếp, chiều ba mươi... (Nguyễn Trọng Hoàn in trong tập Phút rảnh rang sống chậm, NXB Hội nhà văn Hà Nội, năm 2019). | Văn bản 2 Dưới đây là nỗi lo lắng của không ít các phụ huynh về con em mình: “Không biết nấu ăn, không biết nhặt rau, rửa chén, không biết giặt quần áo,... là điểm chung của việc “nghèo nàn” kinh nghiệm sống ở một bộ phận bạn trẻ hiện nay. Con đi học về, hôm thì: “Bộ quần áo này của con bẩn rồi, mẹ giặt cho con nhé”. Hôm thì: “Tại sao mẹ lại quên bỏ chai nước vào ba lô của con, để con khát khô cả họng?” Nhiều hôm tôi bực mình với thái độ hờ hững của con kiểu như: “Món này con không thích, mẹ nấu món khác cho con ăn”. Đến chiếc xe đi học bị bẩn con cũng phải nhờ bố đi rửa. Thú thật có đôi lúc tôi nhận ra con chẳng biết làm gì ngoài cái việc học xuất sắc. Hằng năm con đều nhận danh hiệu học sinh giỏi, nhưng tôi không cảm thấy vui bởi lẽ con đang bị khuyết kỹ năng sống.” (Theo Ngọc Liên, báo Tuổi trẻ ngày 08/06/2015) |