Hàng mi tơ vẫn khép giấc ngon lành Con đâu biết máy bay thù gầm rít Con chỉ nghe lời mẹ ru quấn quýt Bom chuyển hầm con ngỡ tiếng nôi đưa Hơi đất vào man mát giấc mơ Con nào hay hơi lửa thù rát mặt!... Mẹ lại hát ru con những bài ca đất nước: “... Vợ cấy... chồng cày... đồng cạn, đồng sâu Và yêu nhau cởi áo cho nhau Khi đã yêu mấy núi đèo cũng vượt Tháp Mười ta có hoa sen đẹp nhất Đất nước mình tên Bác cũng như hoa...”[1] Ngủ yên con, ngủ đẫy giấc con nghe Lời ru mẹ làm chiến hào che chở Ôi bàn chân, ôi bàn chân nho nhỏ Theo lời ru con đi suốt ngày mai Đang chờ con - núi rộng, sông dài Mẹ vẫn gần con trên bước đường con bước Khi nào con băng đèo vượt dốc Con sẽ hiểu giá tình yêu “qua mấy núi cũng trèo”[2] | Thấy đồng cạn đồng sâu con nhớ thuở đói nghèo Câu hát cũ nhọc nhằn trong ý nghĩ! Lên Đồng Đăng[3] nhìn nàng Tô Thị[4] Con sẽ thương những người vợ trong Nam hai mươi năm giết giặc chờ chồng Gặp trận mưa lâm thâm Dẫu người mẹ đã gói niềm vui trong áo mới Con vẫn bâng khuâng tự hỏi: “Phải người mẹ năm nào mưa ướt áo tứ thân?”[5] Đến Tháp Mười ngắm đoá hoa sen Con nhớ Bác chòm râu phơ phất... Con sẽ đi trên khắp miền Tổ quốc Những người chưa quen, những đất mới tinh khôi Và con sẽ ngỡ ngàng như gặp Cảnh, người kia từ đã lâu rồi Dẫn con đi đến suốt đời Vẫn không đi hết những lời mẹ ru (In trong tập thơ “Hoa dọc chiến hào”, 1968) |